Chương 175: Luyến Ái Cảm Giác ( Canh Hai )

Tôn thị cười ôn nhu: “Giày đẹp hay không, cái này không quan trọng, chủ yếu là khi đeo vào đi đường cảm thấy thoải mái mới được!”

Dương Nhược Tình cười hì hì nói: “Nếu là vừa thoải mái, lại vừa đẹp, thì chẳng phải càng hoàn mỹ sao!”

Tôn thị gật gật đầu: “Nhưng trên đời này, việc thập toàn thập mỹ không nhiều lắm nha!”

“Vâng vâng.” Dương Nhược Tình tán đồng gật đầu.

Tôn thị nói tiếp: “Đi giày, nó giống như một người phụ nữ kết hôn và chọn một người đàn ông. Ngươi không thể chỉ nhìn vào ngoại hình và gia cảnh của người đó, mà còn phải nhìn vào tính cách và sự chân thành của họ. Tình Nhi, con có nghĩ vậy không??”

“Vâng, nương nói có lý, người tốt còn hơn tất cả!”

Dương Nhược Tình còn đang hứng thú bừng bừng thưởng thức giày trong tay, không hề nghi ngờ lời nói của Tôn thị còn giấu giếm huyền cơ.

Tôn thị lại âm thầm vui mừng trước kết quả dò hỏi này.

“Tình Nhi, vậy con liền chạy nhanh đem giày đưa qua cho Đường Nha Tử đi.”

“Không vội, để con rửa sạch chén bát xong sẽ đi.”

“Buổi sáng nay ăn bánh, chỉ có hai cái chén, đợi lát nữa nương đốt bếp nấu cơm trưa sẽ thuận tay rửa luôn.”

“Vậy con cho heo và gà ăn xong sẽ đi!”

“Ha hả, mới sáng sớm, nương đã cho chúng nó ăn rồi!”

“Ai nha, nương sao cái gì cũng đều làm hết vậy, cũng không chừa lại một chút cho con!” Dương Nhược Tình chu miệng lên, làm nũng với Tôn thị.

Tôn thị ôm Dương Nhược Tình, vui vẻ cười.

“Tình Nhi, tóc của con ngày càng tốt, vừa đen vừa dầy, sờ lên rất mượt!”

Tôn thị vuốt ve đầu tóc Dương Nhược Tình, tự đáy lòng tán dương.

Trong lòng Dương Nhược Tình âm thầm đắc ý, đó là cần thiết!

Nàng đã cắt hết phần tóc khô, vàng và chẻ ngọn.

Bây giờ nàng gội đầu ba ngày một lần.

Mặc dù không có các loại dầu gội và dầu xả tốt, nhưng trong thời đại này, tóc mọc hoàn toàn tự nhiên, không chịu sự tàn phá của máy sấy, thuốc nhuộm.

Lâu lâu lại dùng nước sạch gội, tóc sẽ trở nên tốt hơn một cách tự nhiên.

Nhắc tới tóc, Dương Nhược Tình thiếu chút nữa đã quên một việc.

“Nương, con có vật này muốn đưa cho ngài!”

Nàng xoay người đi đến bên giường, kéo mở nơi nàng giấu tiền.

“Nương, lần trước đi trấn trên con mua cho nương cái này, nhưng lại quên lấy ra, vừa rồi mới nhớ tới.”

Nàng mỉm cười đưa đồ vật trong tay cho Tôn thị.

Tôn thị cúi đầu nhìn bông hoa trong tay, kinh ngạc đến không khép miệng được!

“Hoa này làm bằng lụa à? Nó rất đắt phải không?", Tôn thị hỏi.

“Không đắt, ăn ít mấy chiếc bánh bao thịt là đủ rồi.”

Dương Nhược Tình híp mắt cười, nàng ngại nói là do Lạc Phong Đường đưa, đến lúc đó nương lại hỏi đông hỏi tây rất nhiều.

“Nương, con mua hai cái, của ngài màu xanh, của con màu hồng phấn.”

Hoa làm bằng lụa này có họa tiết xanh trắng đan xen, trông giống như một bông hoa sứ.

Đơn giản và hào phóng, nhẹ nhàng mà không khoa trương, nhưng vẫn thanh lịch.

Lúc trước, ở quầy hàng rong trước cổng chợ ngói, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái này.

Cảm thấy thực thích hợp với tuổi tác và khí chất của Tôn thị!

“Nương, ngài có thích bông hoa này không?” Dương Nhược Tình hỏi.

Thiên tính của nữ nhân là yêu cái đẹp, trong mắt Tôn thị ánh lên một tia sáng đã lâu không xuất hiện.

“Hoa đẹp như vậy, sao có thể không vừa ý đâu? Chỉ là quá đắt……” Tôn thị nói.

“Hắc hắc, nương vừa ý là tốt rồi. Tình Nhi cài cho nương nhé!”

“Đừng, để nương giữ trong ngăn tủ là được rồi. Các con đều đã lớn như vậy, nương còn cài hoa, đi ra ngoài người ta nhìn thấy lại chê cười……”

“Ai nha, hoa này còn không phải là để những người tuổi của nương cài sao? Sợ gì? Ai dám chê cười nương bảo con, con đến chống lưng cho ngài!”

Dương Nhược Tình hì hì cười, cầm lấy bông hoa, nhón chân cài lên đầu cho Tôn thị.

Mang lên một đóa hoa, cả người Tôn thị tựa hồ đều tăng thêm mấy phần nhan sắc.

“Tình Nhi, như thế nào? Có phải nương cài hoa rất xấu hay không?”

Tôn thị không thể tự nhìn được chính mình, vừa vội, vừa có chút ngượng ngùng, gương mặt hiện lên một mảnh hồng nhạt.

Dương Nhược Tình nhìn không chớp mắt.

Nương thời còn trẻ khẳng định là một cô nương xinh đẹp!

Dương Hoa Trung cũng không xấu, thân là khuê nữ của hai vợ chồng này, Dương Nhược Tình đối với dung mạo của mình trong tương lai rất tin tưởng!

“Ai nha, nương đã nói là không cài rồi, bị người ta cười chết……”

Tôn thị không chờ được khuê nữ đáp lại, trong lòng vô cùng nôn nóng.

Giơ tay định tháo hoa xuống, bị Dương Nhược Tình ngăn lại.

“Nương cài hoa rất đẹp! Nếu nương không tin, thử đi hỏi cha con xem!”

Dương Nhược Tình liền xô đẩy Tôn thị đến trước giường của Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung đang khoác áo ngoài ngồi ở trên giường, cúi đầu đan cỏ tranh trong tay.

Dưới những ngón tay khéo léo của ông, một chiếc lồng dế nhỏ nhắn, xinh xắn đã được hoàn thành.

“Cha, ngài mau nhìn nương con xem, có đẹp không?”

Tiếng bước chân cùng với tiếng cười như chuông bạc truyền tới.

Hán tử nâng mắt lên, liếc mắt một cái liền thấy tức phụ của mình đang bị khuê nữ xô đẩy tới trước mặt.

Tức phụ nghiêng thân mình, không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Bộ dáng ngượng ngùng, làm hán tử ngạc nhiên.

“Tình Nhi, sao thế?” Vẻ mặt ông chất phác, hỏi.

Dương Nhược Tình nhìn về phía Tôn thị, chu chu môi: “Cha ngài mau nói xem, nương con cài hoa có đẹp không?”

Hán tử lúc này mới nhìn thấy một đóa hoa màu lam đang lẳng lặng cài trên đầu tức phụ.

Cùng với gò má hơi ửng đỏ của nữ nhân, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Bộ dáng nữ nhân ngượng ngùng khiến ông phảng phất nhớ về năm đó……

“Đẹp, trông rất đẹp……”

Hán tử lẩm bẩm nói, đôi mắt rốt cuộc không thể thu hồi trở lại.

Chiếc lồng dế trên tay rơi xuống đất mà không hề hay biết.

““Nương, bây giờ nương đã tin chưa?”

Dương Nhược Tình nói, “Con đi đưa giầy cho Đường Nha Tử đây!”

Nàng che miệng cười trộm, xoay người chạy ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Tỷ, ban ngày ban mặt sao tỷ lại đóng cửa phòng vậy?”

Đại An cùng Tiểu An ăn sáng xong, từ nhà bếp ra tới.

Nhìn thấy nàng như vậy, Tiểu An nghiêng đầu hỏi.

“Đệ còn muốn đi vào lấy ná chơi!”

“Tiểu An, ná đợi lát nữa hẵng lấy, lúc này đừng đi vào!” Dương Nhược Tình nói.

Hôm nay khó có được một cơ hội, để cho cha mẹ được ở trong thế giới riêng của hai người, cho họ ôn lại những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.

Tiểu An đi vào, không phải là phá hỏng sao?

Kiên quyết không thể!

“Vì sao ạ?” Tiểu An không hiểu, vẫn hỏi tiếp.

“Suỵt!”

Dương Nhược Tình giơ tay làm cử chỉ im lặng về phía Tiểu An.

Tiểu An vẫn không hiểu, nhưng lại che miệng không lên tiếng.

Một bên Đại An cũng đầy mặt nghi hoặc, hắn lặng yên không một tiếng động lưu tới bên cửa sổ, trộm liếc vào trong vài lần.

Sau đó, Đại An liền lui trở về, nói với Tiểu An: “Đi, ta trước mang đệ ra bên ngoài chơi, xem ở cây nào có tổ chim, chúng ta sẽ về nhà lấy ná sau!”

“Vâng vâng!”

Đại An kéo tay Tiểu An đi, còn quay đầu liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình một cái.

Chỉ thấy Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên với hắn.

Đại An hơi nhếch môi, đáy mắt sáng ngời xinh đẹp xẹt qua một tia lượng sắc.

Hắn thu hồi ánh mắt, lôi kéo Tiểu An đi ra sân.

Dương Nhược Tình thở ra một hơi nhẹ nhõm.