Chó từng cùng họ với chó sói.
Sau lại bị nhân loại thuần hóa, thành bằng hữu của nhân loại, trợ giúp nhân loại giữ nhà hộ viện.
Đây là công việc của chó.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, hàng nghìn năm thuần hóa đã xóa sạch đi sự hoang dã và kiêu hãnh vốn có trong dòng máu của loài chó.
Nói cách khác, loài chó từ lâu đã bị con người làm cho vô dụng.
Mất đi sự che chở của nhân loại, đem nó thả vào nơi sơn dã, nó không còn có thể cướp giật thức ăn của các loài thú dữ khác như sói!
Đây lại là chỗ đáng buồn của loài chó!
“Ha, ta hiểu rồi!” Dương Nhược Tình đột nhiên búng tay một cái.
“Ta nghĩ nó vẫn là một con chó, nhưng nó không phải là một con chó bình thường, có lẽ nó là một con chó lai sinh ra từ mối tình giữa một con sói trên núi và một con chó trong thôn!
( “Hắt xì ~” con chó đang ẩn nấp ở trong sơn động an dưỡng vết thương, đột nhiên hắt xì ~ mịa nó, ai đang chửi ta? )
Bên này, Lạc Phong Đường nghe xong Dương Nhược Tình phân tích, biểu tình trở nên có hơi chút quái dị.
Cũng có thể nói là dở khóc dở cười.
“Được rồi, Tình Nhi ngươi nói gì thì là thế! Chờ ta đem con hươu xạ kia gỡ xuống, chúng ta liền không chậm trễ, đi Sừng Trâu Phong luôn!” Lạc Phong Đường đề nghị.
“Được rồi!”
Dương Nhược Tình vui sướng đáp.
Tiếp theo, liền thấy Lạc Phong Đường bò lên một cái cây lớn ở bên cạnh, có một con hươu xạ đã chết treo trên ngã ba cây.
Đúng là con hươu trước đó hắn truy bắn.
Đường Nha Tử đúng là có cách, hắn giấu con hươu xạ vào gốc cây, để không phải lo lắng bị những con thú khác trên mặt đất nhặt được.
Tuy nhiên, để đưa một con hươu to như vậy lên cành cây cao không phải là một việc dễ dàng!
“Đường Nha Tử, ngươi cẩn thận một chút!”
Nàng cũng đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn người và hươu trên cành cây cao.
“Không có việc gì, Tình Nhi ngươi đứng xa một chút, cẩn thận vỏ cây rơi vào trong mắt!” Âm thanh hắn dặn dò từ trên chạc cây truyền xuống dưới.
Dương Nhược Tình nghe lời, lui lại mấy bước.
Chỉ thấy hắn cõng con hươu xạ trên vai, dựa vào sức lực của đôi vai, hai tay ôm lấy thân cây để ổn định thăng bằng thân thể. Sau đó một đôi chân trượt xuống thân cây, trong nháy mắt liền vững vàng đứng trên mặt đất
Dương Nhược Tình thầm đếm trong lòng, hắn làm hết tất cả những chuyện này không đến hai mươi giây.
Thật giỏi!
“Con hươu xạ này trông nặng lắm, chắc cũng phải 60 cân nhỉ?”
Dương Nhược Tình chạy vội tới trước mặt hắn, nhìn con thú đang khiêng trên vai hắn, hỏi.
Lúc trước liếc qua bụi cây thì thấy nó to bằng bắp chân, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì nó còn to hơn nữa!!
Lạc Phong Đường ước lượng, nói: “Có khi cũng phải 70 cân!”
“Wow!” Dương Nhược Tình kích động, vỗ tay nói: “Vậy thì nó nặng bằng con hươu bào mà chúng ta đã bán lần trước đúng không? Tốt quá, như vậy lại kiếm thêm được vài trăm văn tiền nữa!!”
Nhìn nữ hài vui vẻ, trên mặt nam hài cũng lộ ra tươi cười.
Hươu xạ cùng hươu bào không giống nhau, hắn còn có bất ngờ cho nàng, nhưng dù sao …… trước hết, việc quan trọng nhất là lên đường!
“Đi, chúng ta đi Sừng Trâu Phong, ngươi theo sát ta, đừng biến mất nữa!” Hắn một bên dặn dò, thuận tay tiếp nhận con thỏ hoang trong tay nàng, treo bên hông của hắn.
“Ngươi khiêng con hươu nặng như vậy, con thỏ hoang cứ để ta xách đi!” Dương Nhược Tình khuyên can.
“Không có việc gì, đi thôi, lên đường quan trọng!”
“Được, đi thôi!” Dương Nhược Tình cũng không hề kiên trì, hắn để nàng nhẹ nhàng, nàng cũng không thể chậm trễ.
Vì thế, hết sức chăm chú, tăng nhanh tốc độ, hai canh giờ sau, hai người rốt cuộc bò lên trên Sừng Trâu Phong!
“Sừng Trâu Phong, tên thật đúng là chuẩn xác! Địa hình thật là dốc, thật giống như một cái sừng thò ra ngoài!”
Đứng trên đỉnh của Sừng Trâu Phong, Dương Nhược Tình nhìn khắp nơi, không nhịn được lớn tiếng nói với Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường đem hươu xạ cùng thỏ hoang đặt trên một tảng đá, cung và bao đựng tên phía sau lưng cũng đều được tháo xuống đặt ở một bên.
Hắn đang ngồi trên mặt đất, trong tay đùa nghịch một đống dây mây.
Nghe được Dương Nhược Tình nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, cười cười nói: “Ta nghe đại bá nói, núi Miên Ngưu mà chúng ta đang đứng, trước kia là con trâu cưỡi của Đạo Tổ gia. Sau này, Đạo Tổ gia bay về trời, con trâu trung nghĩa kia liền không ngừng đuổi theo, đuổi tới nơi đây thì mệt chết, huyết nhục khung xương liền hóa thành ngọn núi Miên Ngưu này!”
“Ha ha, vậy ta phải đạp lên mình trâu mới được!” Dương Nhược Tình hưng phấn dậm dậm chân.
Đá trên mặt đất rung chuyển, một ít cát rơi xuống.
Lạc Phong Đường thanh âm nháy mắt khẩn trương lên: “Tình Nhi, đứng lại đây, nơi đó quá hẹp, cẩn thận té ngã đấy!”
“Ha ha, không có việc gì.”
Miệng nàng nói như vậy, nhưng vẫn nghe lời, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Ta nói cho ngươi biết, Đạo Tổ gia xác thực không phải người tốt.” Nàng nghịch dây mây trên mặt đất, nói.
“Vì sao nói như vậy? Người ta chính là Đạo Tổ gia đó!” Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình bĩu môi, “Người khác đều là một người đắc đạo gà chó lên trời, nhưng ông ta chỉ quan tâm đến bản thân thôi. Dù sao thì con trâu già đó đã ở bên ông ấy lâu như vậy, còn dùng nó làm vật cưỡi, sau khi ông phi thăng liền để lại nó. Dù cho đó có là Đạo Tổ gia thì lại như thế nào? Ta vẫn khinh thường!”
“Hắc hắc!” Lạc Phong Đường nhếch miệng cười hai tiếng.
“Cười gì? Chẳng lẽ ta nói không có lý sao?” Dương Nhược Tình giận hắn liếc mắt một cái.
Lạc Phong Đường ngừng cười, “Tình Nhi nói có lý, Tình Nhi là một người có tình nghĩa!”
“Đương nhiên!” Dương Nhược Tình không đỏ mặt nói.
Động vật có đôi khi so với con người còn có tình có nghĩa hơn.
Thân là chủ nhân, không thể chỉ lo chính mình, cũng phải suy xét cả cảm thụ của chúng.
“Được rồi, dây mây đã bện xong!”
Lạc Phong Đường đột nhiên đứng lên, lắc lắc dây mây dài trong tay, đi tới vách đá đằng kia.
hắn từ từ thả dây mây trong tay xuống đáy vách đá.
Dương Nhược Tình cũng đi theo đến mép vách đá,, nhìn đại khái vị trí mà dây mây có thể phóng tới.
“Như thế nào?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu: “Theo độ dài này có thể xuống tận nơi có huyết yến rồi!”
“Vậy thì tốt rồi!” Dương Nhược Tình nói.
Trong đơn thuốc của cha, có hai loại thảo dược khó tìm nhất.
Một trong hai dược liệu này là huyết yến.
Huyết tổ yến khác với tổ yến thông thường chim yến sử dụng chính nước bọt của mình để làm tổ, chờ đến sau khi không còn nước bọt nữa, sẽ nhổ ra máu.
Huyết tổ yến hoang dại có giá trị thiên kim, người nông hộ dù có táng gia bại sản cũng ăn không nổi.
Ngoài ra còn có một loại thuốc mấu chốt dùng làm thuốc dẫn, là hồng kim mộc.
Hồng kim mộc là một loại cỏ mọc ở dưới các vách đá râm mát, gần vũng nước.
Quanh năm ánh nắng không chiếu rọi đến, lâu ngày được hấp thụ hơi lạnh của mạch nước, giá trị dược tính của hồng kim mộc rất cao.
Là thần dược để điều trị các chấn thương về xương..
Chỉ vì vị trí sinh trưởng hiểm ác, người muốn đi xuống ngắt lấy, đó là khó với lên trời.
Vì vậy, so với huyết yến đáng giá ngàn vàng, hồng kim mộc lại càng là bảo bối, dù ra giá cao cũng không có người bán!
Tuy nhiên, vạn vật trên thế gian này đều tinh xảo đến mức khiến người kinh ngạc.
Hồng kim mộc được chim én vàng rất ưa chuộng, thường dùng để xây tổ.
Không có nhiều người biết các đặc điểm này của chim én vàng.
Dương Nhược Tình cũng tình cờ biết được điều đó trong kiếp trước từ một vị tiến sĩ sinh học, người đã dành cả đời để nghiên cứu về chim én vàng.
Hồng kim mộc được nhuộm máu của chim én vàng, tác dụng chữa bệnh càng được kích thích.
Trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Trương Vô Kỵ vì muốn giúp thúc phụ Ân Lê Đình có thể đứng lên một lần nữa, đã trăm cay ngàn đắng làm ra hắc ngọc đoạn tục cao.
Hiện tại, Dương Nhược Tình cũng muốn bài trừ muôn vàn khó khăn, vì cha mình lấy được hồng kim mộc và huyết tổ yến!