Chương 167: Đường Nha Tử có nguy hiểm? ( canh bốn )

Lạc Phong Đường đã buộc dây mây quanh thắt lưng của mình. Nhưng Dương Nhược Tình đè lại tay hắn, “Đường Nha Tử, để ta đi xuống!”

Dù thân thủ hắn có nhanh nhẹn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Mà nàng thì khác, kiếp trước nàng là điệp viên, đã từng tiếp thu loại huấn luyện này.

Lạc Phong Đường cười một cái, gỡ tay Dương Nhược Tình ra, “Tình Nhi chớ nói mấy lời ngốc nghếch, làm sao ta có thể để một nữ oa như nàng đi xuống vách đá phía dưới được?”

“Không, ta có thể, ngươi hãy tin tưởng ta!” Dương Nhược Tình kiên trì nói.

Không sai, phía dưới rất nguy hiểm, nếu chẳng may bị ngã sẽ tan xương nát thịt!

Nhưng chính vì nguyên nhân như thế, nàng mới càng không thể để Lạc Phong Đường đi xuống!

Thảo dược này là tìm cho Dương Hoa Trung.

Nàng chính là khuê nữ của Dương Hoa Trung, trên người chảy xuôi dòng máu của ông.

Mà Lạc Phong Đường, cùng Dương Hoa Trung không thân cũng chẳng quen, người ta có thể đưa nàng đi vào Sừng Trâu Phong đã vô cùng tốt rồi, làm sao còn có thể để người ta lấy thân mạo hiểm được?

Dương Nhược Tình kiên quyết không đáp ứng!

“Đường Nha Tử, ngươi ở trên giữ sợi dây, thả ta xuống. Khi ta lấy được tổ yến huyết, lắc dây, ngươi lại kéo ta lên!”

Dương Nhược Tình nói tiếp, “Nếu ta ở bên trên, sức lực sợ là không thể kéo được ngươi!”

Lạc Phong Đường nói: “Không có việc gì, ta đã sớm nghĩ tới việc này. Ngươi xem ~”

Theo hắn chỉ, Dương Nhược Tình nhìn thấy đầu kia của sợi mây đang được buộc vào một tảng đá lớn ở đằng kia.

Lạc Phong Đường vỗ vỗ dây mây bên hông, nói với Dương Nhược Tình: “Không cần ngươi kéo ta, ta có thể tự mình leo lên dựa vào cục đá kia!”

Dương Nhược Tình bừng tỉnh, hóa ra hắn đã sớm nghĩ tới mọi việc.

“Tình Nhi, ta đi xuống trước, rất nhanh sẽ lấy được huyết tổ yến đi lên, đến lúc đó, tam thúc lại có thể đứng lên! Ngươi cứ chờ ta!”

Hắn hướng nàng nhếch miệng cười, lại lần nữa nắm thật chặt dây mây bên hông, dọc theo sườn đá chênh vênh lởm chởm chậm rãi đi xuống……

“Đường Nha Tử, ngươi cẩn thận một chút!”

Dương Nhược Tình ghé vào bên vách đá, nhìn xuống phía dưới, ngoại trừ những tảng đá lởm chởm, còn có thực vật bò ra từ các khe đá. Một số loại nàng đã nhìn thấy trước đây, một số rất xa lạ.

Mấy loại cây này hẳn là vị thuốc quý đúng không?

Địa phương sinh trưởng của chúng thật sự quá hẻo lánh hiểm trở, thấy được nhưng không thể chạm vào được.

Thân ảnh Lạc Phong Đường phía dưới càng ngày càng nhỏ.

Mới đầu, hắn còn có thể đáp lại tiếng hét của nàng, sau này, ngoại trừ gió núi đang gào thét, động tĩnh gì cũng không thấy.

Thân ảnh của hắn đã biến thành một vết đen, ngoài tầm nhìn của nàng.

Nàng ghé vào bên mép vực, ngón tay bấu chặt vào đất đá bên mép, vài cục xào xạc rơi xuống.

Nàng chỉ có thể nhìn thấy bên dưới vách đá, chạc cây cổ thụ kỳ quái đang giương nanh múa vuốt, cùng một số dây leo và bụi gai rậm rạp.

Sâu hơn chút nữa, là một mảnh trắng xoá. Sương mù thấm đẫm, đã tồn tại trong một thời gian dài.

“Đường Nha Tử, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì!”

Không thể làm được gì, Dương Nhược Tình chỉ có thể ngồi chờ bên mép vực.

Nàng cẩn thận bảo vệ dây mây được buộc vào tảng đá lớn đằng kia, đây chính là sợi dây gắn bó với sự an nguy của sinh mệnh của Lạc Phong Đường!

Thời gian trôi qua từng chút một.

Nàng nhìn mặt trời từ lúc vẫn còn treo trên ngọn đồi ở phía đông, cho đến lúc đã lên đến đỉnh đầu.

Dương Nhược Tình đi tới mép vách núi, nghiêng người nhìn xuống, phía dưới trắng xóa không có gì.

Đã gần hai canh giờ rồi, Lạc Phong Đường sao vẫn chưa lên?

Vào mùa này, chim yến hẳn là đã bay về phía nam để tránh rét, tổ yến huyết do nó để lại thường nằm trong khe của ghềnh đá ở nửa giữa của vách đá.

Dây leo đủ dài, trong tay Đường Nha Tử vẫn cầm một sợi dây thừng gắn móc câu. Chỉ cần đi xuống, nhìn thấy huyết tổ yến, móc lấy là có thể trở lại. Đi xuống lâu như vậy vẫn chưa lên, là xảy ra chuyện gì vậy?

Là không tìm được, cho nên đi xuống sâu hơn để tìm?

Hay là tìm được rồi, nhưng trên đường đi lên gặp điều gì không ổn?

Trong lòng Dương Nhược Tình quay cuồng vô số loại suy đoán.

Có nên đi xuống tìm hắn hay không?

Dây mây này chắc chắn không thể chịu nổi sức nặng của hai người.

Trước khi đi xuống, hắn đã dặn dò nàng phải đợi ở đây và không được đi đâu.

Làm sao bây giờ? Đi xuống hay không đi xuống?

Ngay khi Dương Nhược Tình lâm vào lựa chọn khó khăn, một đốm đen đột nhiên bay vòng qua sơn cốc đối diện.

Chờ khi nó đến gần, nàng nhìn rõ đó là một con diều hâu.

Con diều hâu kia thân thể rất to lớn, dang rộng đôi cánh khổng lồ, bay tới bay lui trên sơn cốc.

Chiếc mỏ dài và nhọn thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng hí vang bén nhọn.

Đôi mắt diều hâu lóe sáng, lập tức liền ngắm tới Dương Nhược Tình đang đứng ở trên vách núi.

Nó vẫy cánh, gào thét một tiếng, sà về phía bên này.

Đôi móng vuốt đại bàng như gọng sắt vươn ra giữa không trung, tạo thành hình dáng cong vút tự nhiên.

Dương Nhược Tình sửng sốt, ngay lập tức hiểu rằng con chim này đang định săn lùng nàng như một con mồi!

Mịa, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cô nãi nãi nàng mà cũng phải sợ một con chim ưng?

Nàng xoay người liền chạy.

Phía sau truyền đến tiếng gió phần phật, ánh nắng trên đỉnh đầu tối sầm, bóng chim to lớn phủ kín bầu trời.

Đúng lúc cặp móng vuốt diều hâu móc về phía lưng của Dương Nhược Tình, nàng bất ngờ hạ thấp người, lăn xuống tại chỗ để tránh đòn.

Chộp lấy một mũi tên từ bao đựng tên do Lạc Phong Đường để lại bên cạnh, xoay người chọc vào mắt con diều hâu đang sà xuống lần nữa.......

“Rít……”

Con diều hâu phát ra một tiếng kêu thê lương, vẫy cánh một cái lao xuống, bay khỏi vách đá, biến mất không thấy tung tích.

Dương Nhược Tình vứt bỏ mũi tên dính máu chim trong tay, đứng dậy, đắc ý xoa tay.

Súc sinh, dám trêu chọc tỷ tỷ? Không cần giương cung cài tên, cũng trong một giây biến ngươi trở thành độc nhãn chim!

Đột nhiên, Dương Nhược Tình nhìn thấy dây mây buộc trên đá động đậy, lông mày nhíu chặt, vội vàng chạy về phía vách núi.

“Đường Nha Tử? Đường Nha Tử?”

Nàng một bên kêu, một bên bắt lấy dây mây, cố gắng kéo nó lên.

Nhưng dây mây buông thõng theo vách đá chênh vênh, nàng không kéo còn tốt, vừa kéo một chút đã cọ xát đến trên vách núi, khiến đất đá rào rạt rơi xuống.

Như vậy sẽ đập trúng Đường Nha Tử!

Nàng buông lỏng tay, lại lần nữa ghé vào bên vách đá, khẩn trương nhìn chằm chằm phía dưới.

Dây mây đột nhiên lại không có động tĩnh gì.

Một lát sau, dây mây đột nhiên chuyển động trở lại.

Dương Nhược Tình vừa mừng vừa sợ, thật tốt quá, Đường Nha Tử đang đi lên!

Tuy nhiên, sau đó, dây mây kia đột nhiên động tĩnh trở nên kịch liệt hơn.

Không thích hợp! Không giống như đang leo lên trên, mà lại như là…… như là đang đánh nhau?

Dương Nhược Tình bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ.

Đánh nhau?

Đường Nha Tử gặp phải nguy hiểm?

Chẳng lẽ, là con diều hâu vừa rồi?

Không được, nàng cần đi xuống đón hắn!

Dương Nhược Tình rút ra bó dây thừng mà bản thân mang đến, một đầu buộc vào thân cây bên rìa vách đá một đầu khác buộc vào hông của mình.

Sau đó, giống như một con thằn lằn, trườn theo vách đá đi xuống……