Chương 165: Tri ân báo đáp ( canh hai )

Dương Nhược Tình đi được một lúc, một cái đầu nhỏ màu trắng thò ra từ bụi cây phía sau nàng.

Nó nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Dương Nhược Tình đang bước đi, trong đôi mắt tròn xoe có gì đó lóe lên.

Sau đó, nó quay lại, biến thành một vòng cung màu trắng, biến mất ngay lập tức.

Ở đây, Dương Nhược Tình đã đi bộ được một lúc. Khi nàng chuẩn bị đi ra khỏi rừng cây tuyết tùng, một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng.

“Gâu gâu ~ ”

“Gâu gâu gâu ~”

Nàng kinh ngạc quay đầu lại, trên một cục đá phía sau cách đó không xa, một quả cầu màu trắng tuyết đang đứng trên đó.

Nhìn thấy nàng xoay người, nó cúi người ngậm một con thỏ hoang bên chân lên, hướng nàng quơ quơ, sau đó đem con thỏ hoang thả lại trên tảng đá.

Làm xong mọi việc, nó nhảy xuống, nhanh như chớp chạy vào tận sâu bên trong khu rừng tuyết tùng, không thấy bóng dáng.

Dương Nhược Tình sững sờ tại chỗ, tưởng chính mình gặp ảo giác.

Đợi cho đến khi nàng hồi phục lại tinh thần, liền vội vàng bước nhanh chạy đến cục đá bên kia, nhặt con thỏ hoang lên, ở trong tay ước lượng.

Con thỏ hoang này trọng lượng cũng phải tương đương con chó nhỏ kia, phía dưới yết hầu, có hai cái lỗ máu rất sâu.

Có thể tưởng tượng răng nanh của con chó nhỏ kia sắc bén như thế nào!

Dương Nhược Tình không nhịn được mà bật cười.

Đúng là một con chó nhỏ có linh tính, còn có thể hiểu được thế nào là ‘tri ân báo đáp’.

Thú vị, quá thú vị!

Chỉ là không biết lần tới có còn cơ hội tái ngộ với nó hay không?

Xách theo con thỏ, Dương Nhược Tình có hơi chút mất mát khi bước ra khỏi rừng tuyết tùng!

“Tình Nhi!”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, trong khu rừng rậm phía trước, Lạc Phong Đường đang chạy về phía nàng như một cơn gió.

Khi đến gần, hắn không khỏi nắm chặt tay Dương Nhược Tình.

Bàn tay của hắn vô cùng mạnh mẽ, ngay khi hắn nắm lấy, Dương Nhược Tình cảm thấy xương tay mình giống như sắp gãy.

“Tình Nhi, sao ngươi lại chạy vào rừng cây tuyết tùng vậy? Ta, ta trở về không nhìn thấy ngươi, bị dọa sợ gần chết……”

Hắn thở hổn hển hỏi, nơi khóe mắt, đuôi lông mày tràn ngập nôn nóng, trên trán, từng giọt mồ hôi lớn đang chảy xuống.

Không rõ là mồ hôi nóng hay là mồ hôi lạnh, có lẽ là cả hai?

“Tình Nhi, ta không phải kêu ngươi ở nơi đó chờ ta sao? Sao ngươi lại chạy tới nơi này?”

Lạc Phong Đường vội vàng hỏi, liếc nhìn những cây tuyết tùng bên cạnh nàng, hắn nắm lấy tay Dương Nhược Tình, vội vàng kéo nàng ra khỏi rừng.

Quay trở lại tảng đá lớn tương đối trống trải trước đó, hắn mới thả tay nàng ra..

Nhưng mồ hôi lạnh trên đầu hắn, vẫn còn không ngừng rơi xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Dương Nhược Tình cũng ý thức được hành động của mình tạo thành bóng đen trong lòng hắn.

Nàng có hơi chút chột dạ.

Đồng thời, nàng cũng hiểu rằng hắn đây là lo lắng cho nàng.

Hắn nhất định không nhìn thấy ký hiệu nàng để lại, hoặc có thể hắn đã nhìn thấy nhưng vẫn lao vào khu rừng tuyết tùng nguy hiểm để tìm nàng…

Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả thành lời.

Nếu là một cô nương khác e rằng đã sớm rung động mà trở nên ôn nhu, ngoan ngoãn như con thỏ mà nàng đang xách trên tay.

Nhưng đáng tiếc, nàng là Dương Nhược Tình.

Trong từ điển của nàng, chỉ có ba chữ nữ hán tử.

Nghe vậy, nàng nghịch ngợm thè lưỡi: “Hi hi, nhìn ngươi sao lại sợ hãi như vậy? Có phải cho rằng ta đã trở thành món khai vị cho lợn rừng nên không biết quay về giải thích với cha mẹ ta như thế nào đúng không?”

“A?”

Lạc Phong Đường bị nàng trêu ghẹo, làm cho ngây ngẩn cả người.

Hắn cau mày, không nhịn được giơ tay búng trán Dương Nhược Tình.

“Ai da!”

Nàng giả vờ kêu lên một tiếng đau đớn.

“Làm gì? Định đùa giỡn ta sao? Tới đây, tới đây, ai sợ ngươi!” Dương Nhược Tình chu miệng lên, bày ra một bộ dáng giương nanh múa vuốt.

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

“Đã như vậy rồi, ngươi vẫn còn có tâm tư đùa giỡn sao? Ta thật là phục ngươi đấy!” Hắn lắc đầu thở dài, quay người đi, không hề lên tiếng.

“Hắc hắc.” Dương Nhược Tình nhếch miệng cười.

Thấy hắn không ra tiếng, đường nét trên mặt cũng có chút lạnh lùng.

Nàng tự hỏi có phải hắn đang tức giận không?

Vì thế, nàng cũng không hề cợt nhả nữa, đi đến gần, đụng nhẹ bả vai hắn, chớp chớp mắt nói: “Ừm, việc vừa rồi là ta không đúng, ta xin lỗi! Lần tới, ta đảm bảo sẽ nghe lời ngươi nói, không chạy loạn!”

“Ngươi thật sự hiểu được mình sai ở đâu rồi sao?”

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt vừa đen vừa sáng của nam hài rất sâu và sắc bén.

Dương Nhược Tình ngẩn ra.

Một người ngày thường luôn chất phác, hàm hậu như vậy, ba gậy cũng đánh không ra một cái rắm.

Nhất thời, đôi mắt kia tựa hồ có cái gì, chỉ cần nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn có thể trong nháy mắt nhìn thấu lời nói dối và cho có lệ của nàng.

Nàng cắn cắn môi, xưa nay không sợ trời, không sợ đất, lần đầu tiên trong cuộc đời, thế nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, lại có hơi chút chột dạ.

“Tình Nhi ngươi thành thật nói cho ta, mới vừa rồi sao ngươi lại chạy tới rừng cây tuyết tùng? Để bắt con thỏ này sao?”

Lạc Phong Đường chỉ vào con thỏ hoang trong tay Dương Nhược Tình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Dương Nhược Tình định gật đầu, nàng thấy xấu hổ nếu nói rằng nàng đã cố gắng đuổi theo một con hồ ly trắng, nhưng đến khi bắt được, lại phát hiện ra nó chỉ là một con chó.

Chuyện này quá mất mặt.

Tuy nhiên, trên cổ con thỏ có hai lỗ máu rất dễ thấy ……

Giấy không thể gói được lửa.

Dương Nhược Tình vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, ta nhìn thấy một con cáo trắng, lông cáo quý hiếm liền đuổi theo ..."

"Sau đó ta lại phát hiện ra nó không phải là một con cáo trắng, mà là một con chó nhỏ lông trắng ... "

Dương Nhược Tình dăm ba câu kể lại việc mình băng bó miệng vết thương cho con chó con. Sau đó, con chó nhỏ liền đưa cho nàng con thỏ này.

Nghe Dương Nhược Tình kể xong, Lạc Phong Đường cũng kinh ngạc.

Con vật có linh tính như vậy, thật sự hiếm thấy!

Hắn cầm lấy con thỏ, nhìn kỹ vết máu trên cổ nó, vẻ nghi ngờ trên gương mặt hắn càng thêm sâu.

“Không đúng, một con chó con không thể có hàm răng nhắn sắc nhọn như vậy được!”

Hắn hơi nhăn mày, cân nhắc nói: “Xét từ hình dạng, độ sâu, độ mạnh của vết cắn, chỉ có một con sói con mới có thể làm được.”

“Hơn nữa, đây là từ phía sau lưng con thỏ cắn tới, chỉ một ngụm đã cắn đứt, như vậy càng giống tập tính vồ mồi của sói!”

" A? "Dương Nhược Tình ngạc nhiên.

Trách không được tiểu gia hỏa kia không giống các loại chó thường mà rất kiệt ngạo, khó thuần.

Ánh mắt kia kiêu ngạo, quật cường, hóa ra, chính mình trong lúc vô ý đã cứu một con sói con?

Nhưng ——

“Ta đã cẩn thận nhìn qua, ngoại hình nó trông giống chó hơn, đặc biệt là cái tai, không giống tai của sói!”

Dương Nhược Tình nhớ lại nói.

“Nó còn ‘ gâu gâu ~’ sủa về phía ta y hệt một con chó. Ừm, ta xác định nó chính là chó!”

“Đường Nha Tử, ngươi nói có phải là con sói cắn chết con thỏ, sau đó bị con chó ngậm lại đây tặng cho ta báo ân?”

“Như vậy càng không thể!” Lạc Phong Đường không cần nghĩ mà lắc đầu luôn.

Dương Nhược Tình cũng cảm thấy không có khả năng.

Con chó kia rất nhỏ, nhiều nhất chỉ mới năm tháng. Nó dám đi đoạt đồ ăn trong miệng sói sao?

Bên kia, Lạc Phong Đường vẫn còn suy nghĩ.

“Nếu đúng là chó, thì đó sẽ là con chó hoang còn nhỏ, rất khó sinh tồn ở đó! Trong núi này, có sói, lợn rừng, sâu bên trong còn có gấu và hổ! Một con chó con, không thể sống được!”

“Đúng vậy.” Dương Nhược Tình tỏ vẻ tán đồng lời nói của Lạc Phong Đường.