Dương Nhược Tình dùng gậy gỗ trong tay nhanh chóng vẽ vài ký hiệu trên mặt đất để lại cho Lạc Phong Đường.
Lòng bàn chân vừa trượt, phát huy tốc độ cao nhất đuổi theo……
Đường trong rừng cây tuyết tùng khó đi hơn đường bên ngoài. Mặt đất ẩm ướt, rêu phong, cành chết, lá mục ...
……
Thỉnh thoảng còn có một ít cây tuyết tùng bị gãy khúc ngã đổ ngay giữa đường.
Không biết là do sét đánh, do gió to quật, hay là bị lợn rừng húc đổ?
Dương Nhược Tình không rảnh nghĩ nhiều, đầu óc nàng giờ phút này, đều tập trung tìm kiếm mục tiêu trước mặt.
Phú quý tìm thấy trong nguy hiểm! Dù nơi này là địa bàn của lợn rừng, vì bạc, nàng đầm rồng hang hổ cũng dám tiến vào!
Đường thật không dễ đi, nếu đổi lại là người bình thường, vừa chui đầu vào đã sớm không phân rõ đông tây nam bắc, càng miễn bàn đến việc truy tìm tung tích.
Tuy nhiên, đối với một điệp viên cao cấp như Dương Nhược Tình, thuật truy tung chính là như ăn cơm.
Rất nhanh, nàng liền theo dấu vết để lại trên mặt đất, đuổi theo đến tận sâu trong khu rừng tuyết tùng.
Kỳ lạ là mọi manh mối tới đây đều biến mất!
Thật đúng là chuyện lạ!
Nàng đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn khắp nơi, đôi tai càng vểnh lên bắt từng tia gió thổi, cỏ lay.
Đột nhiên, nàng khóa tầm mắt vào cây bạch quả hàng nghìn năm tuổi đã bị sét đánh gãy làm đôi cách đây tầm chục bước chân.
Cầm sợi dây thừng trong tay, nàng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới gần cây bạch quả kia.
Mười, chín, tám,…… ba, hai, tung một cái!
“Vèo!”
Sợi dây thừng trên tay Dương Nhược Tình như được ban tặng sự sống, biến thành một con rắn có thể tùy ý co rút trong tay nàng, ngay lập tức đem vật thể màu trắng đang trốn tránh trong khe hở rễ cây, kéo bay lên trời.
“Grào Grào……”
Một con vật nhỏ lông xù màu trắng lọt vào trong tay Dương Nhược Tình.
Nó vùng vẫy tứ chi nhỏ nhưng khỏe mạnh trong tuyệt vọng .
Nó nhe răng trợn mắt, âm thanh phát ra từ trong miệng không phải là kinh hoàng, sợ hãi, rên rỉ xin tha, mà là rít gào phẫn nộ, sỉ nhục!
“A? Còn tưởng rằng là hồ ly trắng, mất nửa ngày hóa ra chỉ là một con chó trắng! Ai, làm mất bao nhiêu thời gian!”
Dương Nhược Tình nhìn tiểu bạch cẩu đang giãy giụa trong tay, thất vọng tới cực điểm.
Nàng lắc lắc đầu, đang chuẩn bị thả con chó trắng trong tay ra.
Đột nhiên, nàng liếc thấy phía dưới chân trái của nó, có một vết máu rõ ràng, thịt bật ra ngoài, máu ở mép đông đặc lại thành màu đen, dính vào lông chân.
Miệng vết thương vẫn chưa đóng vảy, nhưng cũng không chảy máu nữa, tuy nhiên xunh quanh vết thương lại chuyển sang màu tím, có mùi hôi thối nhàn nhạt!
Rõ ràng là con chó con này đã bị thương, vết thương của nó còn bị nhiễm trùng, đang trở nên tồi tệ hơn.
“Ngao ~”
Khi Dương Nhược Tình đang xem xét vết thương của con chó con, con chó con mà nàng đang xách trên không trung cũng đang cố gắng dùng đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng.
Dương Nhược Tình ngẩn ra.
Ánh mắt con thú nhỏ này sao giống như đang cảnh cáo nàng?
Hắc hắc, có chút thú vị nha!
“Ha, chó nhỏ, dám dùng loại ánh mắt này trừng ta hả?”
Nàng rất buồn cười, đưa tay tháo dây thòng lọng ra.
Khi nàng nới lỏng thòng lọng, nó còn định cắn vào tay nàng, tuy nhiên lại bị nàng chỉ tay vào chiếc mũi.
Nó rụt đầu về, “Ngao ngao ~” kêu hai tiếng vì đau, giống như là cực kỳ ủy khuất, lại càng giống như là phẫn nộ!
“Được lắm, còn dám cắn tỷ tỷ ta? Không cho ngươi một trận ngươi lại không biết được tỷ tỷ lợi hại!”
Nàng làm bộ thở phì phì nói.
Túm khối da ở sau lưng, xách con chó nhỏ lên giống như hôm qua nàng xách Vượng Tài, rồi đem nó ấn ở trên mặt đất. Cầm dây thừng lên, thành thạo trói chân trước của nó lại.
Liếc nhìn những chiếc răng năng sắc nhọn kia, nàng do dự sau đó cũng buộc miệng nó lại.
Tiếng rên rỉ của nó bị chặn lại trong cổ họng, thân hình mũm mĩm như một khối tuyết vùng vẫy, bộ lông mềm như tuyết cọ xát lên mặt đất.
Dương Nhược Tình lắc đầu, nàng chưa từng thấy một con chó nào hung dữ như vậy!
“Gâu gâu, kêu đi, giãy giụa đi, rơi vào trong tay ta, ngươi dù có kêu rách cổ nổ họng cũng không có con chó nào có thể tới cứu ngươi!”
Nàng giương nanh múa vuốt lên, lôi chiếc chân sau bị thương của nó ra, để vết thương của nó hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của nàng.
Đôi mắt của con chó con cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đặc biệt là khi Dương Nhược Tình đổ thứ trong chiếc bình sứ trắng lên vết thương của nó..
Nơi miệng vết thương phát ra một âm thanh rất nhỏ ‘ tư tư ~’, trong khi cơ thể nó cũng căng thẳng hẳn lên……
Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch, ngoài một tia hoảng sợ, phẫn nộ, còn có một tia ảm đạm!
Giống như một con thú bị mắc kẹt, tuyệt vọng giãy giụa lần cuối cùng ……
Dương Nhược Tình rắc bột chống viêm và cầm máu mà Lạc Phong Đường mua ở hiệu thuốc lên vết thương, đồng thời theo dõi chặt chẽ phản ứng của nó.
Con chó nhỏ này càng nhìn càng không thấy giống chó bình thường.
Rất cứng đầu, ý thức tự vệ cũng rất mạnh mẽ..
Hơn nữa, tính hoang dã rất khó thuần hóa, đó là điều mà nhiều giống chó nhà, đặc biệt là chó con như Vượng Tài không có được!
Tuy chỉ là một con chó nhưng tinh thần dũng mãnh và bất khuất này rất đáng để khâm phục!
Nhìn ánh mắt nó ảm đạm tuyệt vọng, cho dù Dương Nhược Tình ý chí sắt đá, nhưng ngữ khí cũng không khỏi mềm mại đi vài phần.
“Được rồi được rồi, đừng có trưng ra bộ dáng ảm đạm mất hồn này nữa. Ta cũng không phải đang hại ngươi, ta là đang cứu ngươi!”
Nàng nói, đem bình sứ trong tay đưa tới trước mũi nó.
“Chính ngươi tự ngửi xem, đây là kim sang dược, có thể trị vết thương trên chân của ngươi!”
Khi nàng đưa bình sứ nhỏ lên mũi, ban đầu nó chống cự quay đầu sang một bên, tưởng nàng định làm nó bị thương. Nhưng khi nghe những lời sau, nó như hiểu ra điều gì đó, cố gắng hít vài ngụm từ miệng chai.
Trong đôi mắt đen bỗng nhiên có cái gì chợt lóe.
Nó trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình đáy mắt lộ ra một tia hồ nghi.
Dương Nhược Tình cất bình sứ vào người, sau đó xé một vòng ống quần, dùng để cuốn vết thương trên chân nó.
“Miệng vết thương của ngươi đang bôi thuốc, hai ngày không được đụng vào nước, ta trước băng bó lại cho ngươi, hai ngày sau ngươi hãy tự cắn đứt miếng vải nhé!”
Nàng cũng mặc kệ con chó này có thể nghe hiểu tiếng người hay không, cứ lải nhải với nó.
Con chó con chớp đôi mắt to sáng lấp lánh hết nhìn Dương Nhược Tình, lại nhìn chân của nó.
Dương Nhược Tình đem mảnh vải thắt thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, “Được rồi, đã hoàn thành!”
Nàng cởi trói trên chân trước của nó, còn chưa kịp tháo dây thừng trên mõm thì nó đã quay cuồng, giãy giụa đứng lên.
Đầu tiên, nó quệt mõm xuống đất, cố gắng đạp sợi dây thừng ra khỏi miệng.
Nhưng không cởi được.
Ngay sau đó, nó liền ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai chân trước cậy cậy, kéo kéo.
Dây thừng cỏ tranh bị nó kéo thành mảnh vụn.
Thân ảnh màu trắng chợt lóe, nó ý đồ chạy trốn.
Tuy nhiên vẫn chưa thích ứng với chiếc đùi vẫn còn đang băng bó, nó chạy hai bước đã bị té ngã một cái.
Vừa buồn cười lại vừa chật vật, chọc cho Dương Nhược Tình ôm bụng cười to.
“Ha ha ha ~”
Nó lại bò dậy, lại chạy, lại ngã, cuối cùng vẫn chui vào một lùm cây gần đó trốn không thấy bóng dáng.
“Chó con, ngươi trốn cái gì? Nhớ kỹ đấy, ngươi nợ tỷ tỷ một cái quần!”
Cười cười nhìn bụi cây phía trước, Dương Nhược Tình xoay người quay trở lại theo con đường nàng đã đến.