Cận Phượng nghe thấy lời nói của lão Lý, rũ mắt suy nghĩ.
“Vậy về huyện thành trước đi!” Nàng phân phó, cố gắng xoay người, những vẫn nhịn không được quay đầu lại, vẻ mặt không cam lòng liếc nhìn một cái về hướng đông.
Đại ca ca, ta nhất định sẽ tìm huynh!
……
Đi được một đoạn đường, Lạc Phong Đường cũng nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn về phía sườn dốc bên này một cái.
“Đường Nha Tử, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Dương Nhược Tình tò mò hỏi.
“Tiểu muội muội mặc váy đỏ kia.” Lạc Phong Đường thành thật nói.
“Hả?” Dương Nhược Tình mở to đôi mắt.
“Sao vậy? Anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ lưu luyến không nỡ chia tay hả?” Nàng cười hì hì hỏi.
Không biết vì sao, trong lòng nàng lại dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ khó giải thích, giống như đang ở giữa hè, uống một chén nước ô mai chua vậy!
Nghe thấy Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường lắc lắc đầu.
“Cũng không phải.” Hắn nói.
“Vậy là cái gì?” Nàng truy vấn.
“Chiếc váy tiểu muội muội kia mặc trông rất đẹp, ta chỉ nghĩ, nếu Tình Nhi mặc thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn!” Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.
Dương Nhược Tình đang bước chân đi đường, đột nhiên dừng lại.
Nếu mới vừa rồi là uống một chén nước ô mai chua, thì bây giờ, chính là đang đổ thêm vào đó một muỗng đường to đùng!
“Tình Nhi, sao ngươi lại không đi?”
Lạc Phong Đường di chuyển vài bước, mới nhận ra rằng Dương Nhược Tình không theo kịp.
Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, hơi rũ mắt xuống, kìm lại một tia quang mang khác lạ ở đi đáy.
Lúc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bánh bao của nàng đã khôi phục lại nụ cười hì hì như thường lệ.
“A, không có gì, ta tới đây!”
Hai người một đường vừa nói, vừa cười đi thẳng tới Tụ Vị Hiên trên trấn.
Khi hai người đến sân sau của tửu lầu, vừa vặn đến tửu lâu đang nhập một lô nguyên liệu nấu ăn từ bên ngoài.
Vị Tống thu mua kia, đang cầm bút và sổ đứng chỗ đó kiểm kê, đọc tên, sau đó lại đăng ký vào trong danh sách……
Rau, dưa, trái cây, gà, vịt, thịt, cá, chim, thú……
Nhìn thấy Dương Nhược Tình với Lạc Phong Đường tới đây, Tống thu mua hướng bọn họ gật gật đầu, phân phó một tiểu nhị đi vào nhà bếp gọi Chu đầu bếp, chính mình thì lại tiếp tục kiểm kê nguyên liệu nấu ăn.
Rất nhanh, Chu đầu bếp đã hấp tấp đi tới.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường, ông rất là vui mừng.
“Dương cô nương, ta vừa mới nhắc tới cô mãi, hôm nay là ngày mừng thọ của nhạc mẫu của ông chủ chúng ta. Ta đang định đi huyện thành mừng thọ, thuận tiện dùng đậu hủ làm một món ăn mới cho lão nhân gia! Đúng lúc các người đã đưa đến, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc!”
Dương Nhược Tình cũng cười gật gật đầu nói: “Chúng cháu biết hôm nay tửu lầu phải vội đưa đồ tới huyện thành, nên nhân lúc trời còn chưa sáng đã xuất phát rồi.”
“Sớm thế mà đã lên đường rồi, chắc vất vả lắm đúng không? Vào đây, vào đây, vào trong phòng uống một ngụm trà nhé?”
“Không vất vả, không vất vả! Không cần uống trà đâu ạ, Chu đại thúc, thúc mau giỡ đậu hũ xuống đi. Thúc cứ làm việc của thúc, chúng cháu giao hàng xong sẽ về luôn.” Dương Nhược Tình nói.
“Được được được!”
Chu đầu bếp đầu tiên là kiểm tra mỗi thùng nước đậu phụ một chút, tùy tay vớt mấy miếng lên, nhìn xem tỉ lệ, ngửi ngửi xem có mùi vị gì lạ không.
“Ừ, không tồi không tồi, trơn trơn mềm mềm, đậu phụ mùi còn rất mới mẻ!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật đầu: “Chúng cháu vừa làm suốt đêm hôm qua!”
“Ừ, không tồi!” Sau đó, Chu đầu bếp liền gọi hai tiểu nhị tới, đỡ đậu hủ xuống, thu nhận.
“50 cân đậu hủ, đúng một trăm miếng nguyên vẹn, không có bị nát hay vỡ.” Một tiểu nhị lại đây báo cáo.
Chu đầu bếp vừa lòng gật đầu, sau đó viết một tờ giấy giao cho Dương Nhược Tình: “Cháu cầm cái này đi tới tìm tiên sinh trướng phòng là có thể nhận được tiền!”
Dương Nhược Tình nhận lấy tờ giấy, sau khi nghiêm túc nhìn thoáng qua, mặt mày liền hớn hở lên.
“Đa tạ Chu đại thúc quan tâm, vậy thúc cứ làm việc đi ạ, chúng cháu xin phép đi trước!”
“Được, không tiễn!”
……
“Tình Nhi, ngươi tự mình đi tới trướng phòng lấy tiền, ta đi tới chỗ xe cút kít bên kia chờ ngươi!” Lạc Phong Đường nói, xách bốn cái thùng đang ở trên mặt đất lên.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Cũng được, ta sẽ đi nhanh về nhanh!”
Hai người tạm thời đường ai nấy đi.
Một chốc lát sau, Dương Nhược Tình đã nện bước nhẹ nhàng tới tìm Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, xem nơi này, xem nơi này!”
Đi đến phụ cận, nàng lắc lắc hai xuyên tiền đồng trong tay, tiếng kêu leng keng rung động.
Lạc Phong Đường vừa mới đặt thùng gỗ lên xe và buộc chặt xong, nghe vậy liền đứng dậy.
Nhìn thấy tiền trong tay nàng, hắn cũng nhếch miệng cười: “Kết toán xong thì tốt rồi!”
Dương Nhược Tình trợn mắt: “Chúng ta mua bán giấy trắng mực đen đàng hoàng, còn có tờ ghi chú của Chu đại thúc, dám không tính tiền cho ta, ta sẽ đánh cho hắn không phân rõ đông, nam, tây, bắc!”
Lạc Phong Đường: “……”.
Dương Nhược Tình nói tiếp: “50 cân đậu phụ, dựa theo số miếng tính tiền, bốn văn tiền một miếng, một trăm miếng là 400 văn.”
Hai người lúc trước cùng nhau làm đậu phụ, đã thỏa thuận là bên nhà Dương Nhược Tình làm, đậu tương cũng không cần Lạc Phong Đường nhọc lòng.
Lạc Phong Đường chỉ cần phụ trách vận chuyển là được.
Tiền bán đậu phụ, nhà Dương Nhược Tình bên này lấy sáu phần, Lạc Phong Đường bốn phần.
Dương Nhược Tình âm thầm gõ bàn phím, ngay sau đó liền cởi bỏ nút thắt của xuyến tiền, đếm 160 văn đưa cho Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, đây là phần của ngươi, nhận lấy đi!”
Lạc Phong Đường sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, đem tiền đẩy trở về.
“Tình Nhi, ta chỉ có tiêu bớt chút sức lực chạy lên trấn trên mà thôi, ta thật sự không thể nhận số tiền này được! Không cần, không cần!”
“Ôi trời, lúc trước đã nói chúng ta cùng nhau làm buôn bán, chúng ta cùng góp vốn, cho nên phần này ngươi nhất định phải lấy, nếu không sau này ta sẽ không tìm ngươi đi giao đậu phụ nữa!”
Dương Nhược Tình có chút nóng nảy, dùng sức nhét tiền vào người Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường đang đẩy xe cút kít, chỉ có thể lấy ra một bàn tay để từ chối nên căn bản cũng không thể đẩy tiền lại cho Dương Nhược Tình được.
“Tình Nhi, chúng ta đi về nhà đi, về tới nhà lại đưa cũng không muộn!” Lạc Phong Đường lại nói.
“Không được, chuyện nào ra chuyện nấy, đến lúc về tới nhà lại có chuyện khác phải làm! Ngươi mau nhận lấy đi!”
Lạc Phong Đường không có cách nào, chỉ đành nhận lấy.
Nhìn dây xuyến 160 văn tiền, Lạc Phong Đường kinh ngạc.
Chỉ đi có ba mươi dặm mà thôi, đã kiếm lời 160 văn, gần bằng một chuyến thu hoạch trong núi của hắn.
“Sao ngươi đưa cho ta nhiều như vậy? Nếu không như vậy……”
“Tình Nhi, ngươi còn phải đi thu mua đậu tương, ngươi hãy lấy về một phần tiền để làm vốn đi!” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình hì hì cười, quơ quơ 240 văn tiền trong tay, nói: “Ta đã giữ lại phần của mình rồi, ta sáu ngươi bốn. Vậy nên tiền vốn mua đậu tương đương nhiên phải xuất từ chỗ sáu phần này của ta. Số tiền kia của ngươi, ngươi cứ yên phận cầm đi, không được nói lại nữa!”
“Được rồi!” Lạc Phong Đường chỉ đành nhét chuỗi tiền vào trong áo, cất đi.
“Đường Nha Tử, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tới Ngói thị xem thử đi, ta muốn mua một chút rau dưa mang về nhà!” Dương Nhược Tình đề nghị.
Hiện tại trong nhà, một cây hành tây hay một miếng cải trắng đều tìm không ra tới.
Sau khi san phẳng vườn rau, lão nương Tôn thị mới vừa gieo hạt cải trắng và rau chân vịt, còn chưa nảy mầm!
Mà rau dưa ông ngoại mang tới cũng ăn hết rồi.
Đồ hai nhà thúc Trường Canh với thúc Đại Ngưu tiếp tế, cũng hết luôn.
Trước khi có cải trắng và rau chân vịt, không thể luôn dựa vào vườn rau nhà thúc Trường Canh và thúc nhà Đại Ngưu để chống đỡ được?