Chương 150: Đại Ca Thật Uy Mãnh ( Canh Một )

“Ngươi không khát, vậy phần dư lại đều là của ta!” Dương Nhược Tình nói.

“Cái gì?”

Lạc Phong Đường ngẩn ra, đột nhiên hiểu được!

Hắn còn tưởng rằng có hai ống trúc, cái này là Tình Nhi chuẩn bị riêng cho một mình hắn……

Hắn mới không hề nghĩ ngợi, tiếp nhận ống trúc liền uống luôn.

“Tình Nhi đừng uống……”

Nhưng lời ngăn cản của hắn đã không còn kịp rồi.

Dương Nhược Tình đã mở nắp ra, ngẩng đầu lên uống cạn.

Thực thoải mái……

Nhìn môi nữ oa kề sát bên cạnh miệng ống trúc, yết hầu nuốt nước có quy luật lên xuống, Lạc Phong Đường trợn tròn mắt……

Đó là chỗ hắn vừa mới uống……

Tình Nhi, nàng không chê dơ sao?

Gương mặt đột nhiên nóng bừng lên, hắn nghiêng đầu đi, ánh mắt lập loè, cũng không dám nhìn mặt của nàng.

Bên này, Dương Nhược Tình đã một hơi uống hết nước.

Nàng lấy tay áo lau đi vệt nước ở khóe miệng, còn nhịn không được ợ lên một cái vừa lòng.

“Uống xong rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, Đường Nha Tử, chúng ta tiếp tục lên đường đi?” Nàng dẫn đầu, từ trên mặt đất đứng dậy.

“Ừ, được!” Hắn trầm giọng đáp, đỏ mặt cúi đầu đi tới chỗ xe cút kít bên kia.

Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa dồn dập kèm theo tiếng bánh xe nghiền trên mặt đất truyền đến.

Còn có tiếng hét chói tai của một nữ tử.

Hai người dừng chân lại, chỉ thấy từ phía đông của con đường một chiếc xe ngựa đang xông tới.

Con ngựa màu đỏ tía đang kéo xe dường như sợ hãi, vừa hí vang vừa nhấc lên bốn vó chạy như điên.

Mã phu đang ngồi ở trước chòi xe ngựa đã hoàn toàn mất khống chế, bị hất văng xuống đất.

Con ngựa dường như phát điên, chạy rầm rầm về phía sườn dốc trong rừng……

Cỗ xe lắc lư qua lại, nghiêng lên, nghiêng xuống, màn xe bị nhấc lên, lộ ra một bóng hình xinh đẹp đỏ rực bên trong.

Thiếu nữ gắt gao nắm chặt tay vịn ở bên sườn thùng xe ngựa, kinh hoàng khóc lớn!

“Cứu mạng…… Cứu mạng……”

Cả người lẫn ngựa sắp lao xuống sườn dốc, lăn vào một cái sông nhỏ phía dưới, đột nhiên, một bóng người từ trên trời hạ xuống, đứng trước xe ngựa, đè lên thân ngựa một cỗ lực lượng cực lớn, vó ngựa hướng lên trời, sau khi phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, nó đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Người kia vuốt ve lông bờm của con ngựa, nó có vẻ ngoan ngoãn hơn, cúi đầu gặm cỏ trên mặt đất.

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, vừa lòng, xoay người định rời đi, lúc này, một giọng nữ dễ nghe như hoàng anh xuất cốc vang lên từ phía sau.

“Đại ca, xin dừng bước!”

Lạc Phong Đường xoay người lại thì thấy một cô gái mặc váy đỏ rực như lửa nhảy ra khỏi xe ngựa.

Nhìn qua chắc trạc tuổi Tình Nhi, nhưng xem cách ăn mặc và trang điểm này, chắc là tiểu thư nhà giàu.

“Có việc gì?” Lạc Phong Đường lạnh lùng hỏi, nụ cười nhàn nhạt vừa rồi khi đối mặt với con ngựa hoàn toàn biến mất.

Thiếu nữ áo đỏ từ trên xe ngựa đi xuống, xách theo tà váy chạy chậm tới trước mặt Lạc Phong Đường.

Vẻ tái nhợt do sợ hãi mang lại vẫn chưa mờ đi trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lạc Phong Đường, gương mặt tái nhợt lại ửng đỏ lên.

Đôi mắt sáng lấp lánh vì kích động và hưng phấn.

“Đại ca, ta không có việc gì, ta chỉ muốn nói, mới nãy huynh thật là lợi hại, rất dũng mãnh nha!”

Thiếu nữ áo đỏ hưng phấn nói.

Lạc Phong Đường vẫn không chút biểu cảm, lắc đầu: “Không có chuyện gì, nếu là người khác, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Nói xong những lời này, Lạc Phong Đường xoay người rời đi.

“Này, đại ca ca, huynh đừng đi vội, muội vẫn còn lời chưa nói xong!”

Thiếu nữ áo đỏ lại nhấc tà váy lên đuổi theo, chặn lại đường đi của Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường hơi hơi nhíu mày.

Không cần phân biệt là nam hay nữ, hắn đều không thích bị đeo bám!

“Cô còn có việc gì nữa không?” Hắn có chút không kiên nhẫn hỏi.

Tuy nhiên, thiếu nữ áo đỏ lại không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn tươi cười.

“Đại ca ca, huynh đã cứu ta, cho nên huynh chính là đại ân nhân của ta! Ta kêu Cận Phượng, huynh tên là gì? Huynh ở chỗ nào trong thị trấn?”

Lạc Phong Đường hiển nhiên không dự đoán được thiếu nữ áo đỏ lại hỏi chuyện này.

Hắn lắc đầu, lạnh giọng nói: “Ta đã nói rồi, nếu người khác gặp việc này, thì cũng sẽ ra tay. Cô không cần phải cảm kích ta, ta còn có việc phải đi trước!”

Nói xong, Lạc Phong Đường cũng nghiên người tránh qua nàng, bước chân thon dài đi tới chỗ Dương Nhược Tình bên kia.

Phía sau, lại truyền đến tiếng la của Cận Phượng, hắn cũng không quay đầu lại.

Dương Nhược Tình cũng vừa mới đỡ phu xe đứng dậy.

Phu xe bị thương ngoài da một chút, nhưng mà xương cốt tay chân cũng không có chuyện lớn gì.

Nhìn thấy Lạc Phong Đường sải bước đi tới bên này, nàng xua tay với phu xe ngựa đang nói cảm tạ,: “Không cần cảm tạ ta, ngươi mau đi tới bên kia đi!”

Phu xe ngựa nhanh chóng chạy tới bên kia, gặp được Lạc Phong Đường, lại cúi mình vái chào.

Bên này, Lạc Phong Đường tới trước mặt Dương Nhược Tình, vừa dừng chân, Dương Nhược Tình đã nhảy đến.

Nàng nâng nắm tay nhỏ lên đấm nhẹ nhàng mấy cái trên bờ vai rộng lớn, rắn chắc của hắn.

“Đường Nha Tử, ngươi được lắm, chỉ cần một chưởng đã thu phục được con ngựa điên kia! Lợi hại, lợi hại!”

Lạc Phong Đường nhếch miệng cười, “Không có gì, ta thường đánh nhau với dã thú ở trong núi, một con ngựa thì không tính là gì!”

“Ai nha nha, ngươi đừng có luôn khiêm tốn như vậy! Hiện tại, ta thật sự sùng bái ngươi đó!” Nàng cười đến mi mắt cong cong.

Lạc Phong Đường mặt lại đỏ.

Hắn có điểm ngượng ngùng giơ tay gãi gãi sau cổ của mình, nói: “Tình Nhi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau lên đường đi!”

“Ai, được rồi!” Dương Nhược Tình vui vẻ lên tiếng, hai người cùng nhau cởi dây thừng, dọn cục đá ra……

Ở sườn dốc bên này, Cận Phượng nhìn về phía không xa nữ hài đang thân mật giúp nam hài quấn dây thừng ngang hông, hai người vừa nói, vừa cười rồi đẩy xe cút kít đi.

Nàng dùng sức cắn môi, đôi mày lá liễu nhíu chặt lại ở bên nhau.

Bên cạnh, phu xe ngựa thật cẩn thận xin chỉ thị: “Tiểu thư, lên xe không ạ?”

Cận Phượng không nói, vẫn luôn nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình.

Phu xe ngựa lại lần nữa thật cẩn thận xin chỉ thị: “Tiểu thư? Chúng ta nên khởi hành về huyện thành……”

“Lão Lý, ta hỏi ngươi, ta trông đẹp hơn? Hay là nàng ấy đẹp hơn?” Cận Phượng đột nhiên nói.

Phu xe ngựa lão Lý sửng sốt, không hiểu “Nàng” trong lời nói của tiểu thư là ám chỉ ai?

Cận Phượng giống như cũng không trông cậy vào câu trả lời của lão Lý, lẩm bẩm nói tiếp: “Một làn da trắng che được ba phần xấu, một thân hình béo lại hủy đi tất cả! Vì sao hắn không liếc nhìn ta dù chỉ một cái, nhưng lại đối với nàng ta tốt như vậy?”

Nha đầu béo kia, vừa nhìn đã biết là người nhà quê, dựa vào đâu có thể cạnh tranh với nàng được?

“Lão Lý, quay đầu xe ngựa, chúng ta đuổi theo bọn họ!” Cận Phượng phân phó.

Lão Lý vẻ mặt khó xử nói: “Tiểu thư, như vậy không tốt đâu, lão gia nói, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại của tiểu thư. Tiệc mừng thọ đã được đặt sẵn trong tửu lầu nhà chúng ta, canh giờ vừa đến là lập tức khai yến, chúng ta không nên chậm trễ……”