Chương 149: Đưa Đậu Phụ ( Canh Hai Đưa Đến! )

Đàm thị cũng thở dài, gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, ngày mai tôi sẽ đến nhà bà mối Chu ngồi một lát, nàng đã đi qua nhiều nơi, tôi sẽ nhờ nàng hỏi thăm!”

Lão Dương lại lần nữa dặn dò: “Được. Vậy là tốt rồi, đừng có như trước đây lúc nào cũng chỉ đi tay không. Nếu cần tiêu tiền, phải tiêu, để bà mối không thể qua loa với hôn sự của con trai, con gái chúng ta!”

“Tôi biết rồi, nước đã lạnh, để tôi lau chân cho ông sau đó lên giường nghỉ ngơi đi thôi!”

“Được!”

Một đêm không nói chuyện.

Trời còn chưa sáng, Tôn thị đã mò mẫm dậy mặc quần áo và đi giày.

Khuê nữ lần trước đi lên trấn bán đậu phụ, chưa kịp làm cơm sáng, khuê nữ phải để bụng không lên đường.

Nghĩ lại chuyện này, Tôn thị cảm thấy trong lòng rất đau.

Không được, hôm nay lại đi lên trấn, phải để cho con gái no bụng mà lên đường!

Khói từ ống khói bốc lên nghi ngút, các thôn dân thôn Trường Bình vẫn còn ngáy khò khò trên giường. Trong phòng bếp nhà Dương Nhược Tình, Tôn thị đang nhào bột ngô bên cạnh một ngọn đèn dầu đậu nành.

Khi bình minh ló dạng ở phía đông, Dương Nhược Tình rửa mặt xong đi tới phòng bếp.

Đúng lúc ngửi thấy hương thơm của bánh bột ngô vừa ra nồi.

“Tình Nhi, con đã rửa mặt chưa? Mau lại đây ăn đi, nương có cho thêm một muỗng caramel đấy!”

Tôn thị một bên đổ đầy nước nóng vào nồi sành, một bên tiếp đón Dương Nhược Tình.

“Vâng!”

Dương Nhược Tình đi qua, vừa thấy bánh ngô trong bát, nàng vô cùng kinh ngạc.

“A, nương, sao lần này nướng nhiều thế?”

Nàng cầm một miếng bánh bắp mỏng, giòn tan lên, cắn một miếng.

Ừm, ngoài giòn trong mềm, vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon thật!

“Nương xúc thêm một bát bột, để phần cho Đường Nha Tử.” Tôn thị nói.

“À!” Dương Nhược Tình gật gật đầu, đứng ở bên bệ bếp ăn bánh bột ngô ngon lành.

Khi ăn được một nửa miếng bánh thì có tiếng gõ cửa khe khẽ ngoài sân.

“Chắc chắn là Đường Nha Tử tới, ta đi mở cửa!”

Không đợi Dương Nhược Tình lên tiếng, Tôn thị đã đặt nồi nước nóng trên tay xuống, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Một lúc sau, Tôn thị quay lại, theo sau là Lạc Phong Đường.

Căn phòng bếp thấp bé, bởi vì sự xuất hiện của Lạc Phong Đường, lại có vẻ càng thêm thấp bé, chật chội.

Dương Nhược Tình mỉm cười với Lạc Phong Đường : “Ngươi đến rồi à?”

“Ừ!” Lạc Phong Đường gật gật đầu.

“Đường Nha Tử, lại đây, bánh ngô vừa mới ra khỏi nồi, cháu ăn đi!” Tôn thị đã bê bánh tới.

“Thím, cháu không đói bụng, cháu vừa mới ăn ở nhà rồi ạ……”

Lạc Phong Đường nhìn chỗ bánh bắp vàng ươm, đôi mắt hơi hơi sáng lên, nhưng vẫn lịch sự từ chối.

Gia đình Tình Nhi vừa mới phân ra tới, một nghèo hai trắng, tất cả gạo và mì đều được mua từ cửa hàng gạo trong thị trấn.

Dù bánh bột ngô có hấp dẫn đến đâu, hắn cũng không đành lòng ăn.

Tuy nhiên, Tôn thị vẫn khuyên: “Ăn đi, ăn đi, cháu còn khách khí với thím làm gì?”

Thấy Lạc Phong Đường vẫn không chịu ăn, Tôn thị âm thầm chọc Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình hiểu ý, nói với Lạc Phong Đường: “Nương ta bảo ngươi ăn, ngươi cứ ăn đi. Ăn no mới có khí lực đẩy xe lên đường!”

“Được!”

Lạc Phong Đường cụp hai mắt xuống, nói một tiếng cảm ơn với Tôn thị, nhận lấy bánh bột ngô ăn.

Vừa thơm vừa ngọt hơn hẳn những chiếc bánh rau rừng do đại bá rán……

Dương Nhược Tình ăn hai chiếc bánh bột ngô, còn Lạc Phong Đường dưới sự cực lực động viên của Tôn thị, ăn bốn chiếc!

“Thím, cháu thật sự đã ăn rất no, bụng cũng muốn nứt ra rồi, không thể ăn thêm được nữa!”

Khi chiếc bánh bột ngô thứ năm được đưa tới trước mặt, Lạc Phong Đường vội vàng xin miễn.

“Cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thêm một chiếc bánh bột ngô có tính là gì đâu?” Tôn thị vẫn tiếp tục thuyết phục.

Lạc Phong Đường đem ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình đang uống nước.

Dương Nhược Tình lau sạch vệt nước nơi khóe miệng, nhìn hành vi của Tôn thị có hơi chút dở khóc dở cười.

“Nương, con biết ngài có ý tốt, nhưng như vậy khác gì là nhồi vịt, ngài cứ tùy Đường Nha Tử đi!”

Dương Nhược Tình đã lên tiếng, Tôn thị cũng chỉ đành từ bỏ.

Dù sao, bà vẫn gói một ít bánh bột ngô còn lại trong bát đưa cho Lạc Phong Đường.

“Các ngươi mang theo, trên đường đói bụng lại ăn!”

……

Xe cút kít là mượn của thúc Đại Ngưu.

Hai bên trái phải của bánh xe dưới có giá gỗ rộng hơn nửa mét để đựng đồ.

Đường ở nông thôn có chút gập ghềnh khó đi.

Đầu xe được gắn một sợi dây thừng, khi đẩy xe thì dây sẽ quấn quanh eo để giữ thăng bằng tốt hơn.

Bốn thùng đậu phụ, chia đều đặt trên khung gỗ ở hai bên, xung quanh vòng dây thừng, buộc chặt lại, như vậy là có thể lên đường.

“Tình nhi, Đường Nha Tử, trên đường nhớ cẩn thận, đưa xong đậu phụ thì nhớ về nhà luôn, đừng chậm trễ!”

Tôn thị đưa hai người đến cửa thôn, dặn dò một chút, sau đó mới xoay người đi về.

Bên này, Đường Nha Tử đẩy xe cút kít, ổn định vững chắc đi trên con đường nông thôn.

Dương Nhược Tình chắp tay bước đi bên cạnh hắn, hai người đón ánh sáng mặt trời đang dâng lên từ từ, đi về trấn Thanh Thủy ở phía đông ……

Khoảng cách từ thôn Trường Bình đến trấn Thanh Thủy, dài hơn ba mươi dặm.

Nửa đường sẽ đi qua một khu rừng nhỏ, bên trong khu rừng nhỏ có một số ngã rẽ.

Phía đông đến thị trấn Thanh Thủy, phía bắc đến huyện Vương Giang, hướng tây…… Dương Nhược Tình không biết. Còn về phía nam là đi đến núi Miêu Ngưu.

“Đường Nha Tử, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta nghỉ chân một chút ở rừng cây phía trước đi!”

Dương Nhược Tình đề nghị nói.

Lần đầu tiên nàng đến thị trấn cùng ngũ thúc Dương Hoa Châu dù vác một đống đồ vật tới trên trấn họp chợ, trên đường đi cũng không dừng lại nghỉ chân.

Ba mươi dặm mà thôi, không có gì!

Tuy nhiên, Đường Nha Tử đang đẩy xe cút kít, trong xe có hơn 100 cân đậu phụ cùng nước.

Điều kiện đường xá lại không tốt, hắn phải cố gắng giữ thăng bằng, hẳn là rất mệt!

Bên cạnh, Lạc Phong Đường nghe được đề nghị của Dương Nhược Tình, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Nữ oa nhi đi được một đoạn hơi thở đã trở lên gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn sức chân rất tốt, trước đây mỗi lần khiêng mấy chục cân thú săn đi lên trấn đều không dừng lại nghỉ.

Tuy nhiên, nàng chỉ là một nữ oa, sức của đôi bàn chân khẳng định không thể so với hắn.

Nàng chắc đã mệt rồi!

Nghĩ vậy, Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!”

Hắn đem sợi dây buộc quanh một chiếc cây chắc chắn, lại đem tay lái xe cút kít áp xuống đất, dùng cục đá chặn lại bánh xe.

Sau khi để xe cân bằng xong cũng không cần phải nhấc thùng đậu phụ xuống, hai người có thể phủi tay ngồi nghỉ tạm ở một bên.

Dương Nhược Tình ngồi, Lạc Phong Đường đứng, nàng lấy ra một chiếc ống tre, mở nắp ra, nước bên trong vẫn còn hơi ấm.

“Đường Nha Tử, uống chút nước đi!”

Dương Nhược Tình đưa ống tre cho hắn.

Buổi sáng ăn bánh, lại đi một đoạn đường dài, chắn chắn là sẽ khát nước.

Quả thực, Lạc Phong Đường không nghĩ nhiều, cầm lấy ống tre, ngẩng đầu uống.

“Uống xong chưa? Còn muốn uống thêm không?” Dương Nhược Tình cười hỏi.

Lạc Phong Đường lắc đầu: “Ta uống xong rồi.”

Hắn đang định đậy nắp lại, đem ống trúc đeo ở bên hông của mình, Dương Nhược Tình đột nhiên lấy ống trúc từ trong tay hắn.