“Vậy thì tốt quá, có ông ngoại ở đây con cũng thấy yên tâm hơn!” Dương Nhược Tình nói.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng lăn người ra khỏi giường, thắp ngọn đèn dầu đậu nành trên bàn lên.
“Tình Nhi con đốt đèn làm gì vậy?” Tôn thị cũng xoay người ngồi dậy.
Dương Nhược Tình từ dưới ván giường lôi ra một cái túi vải, bên trong phát ra tiếng leng keng rung động.
“Nương, ngày mai ngài đi bắt lợn con. Con phải đưa tiền cho ngài. Con sợ sáng mai con lại quên mất.”
Chuyến này dự định bắt ba con lợn con, hai đực một cái.
Tất cả tiền bạc của gia đình đều đựng ở trong cái túi vải này, tổng cộng là 129 văn tiền!
Heo nái nhỏ có giá bảy văn tiền một cân, heo đực nhỏ rẻ hơn một chút năm văn tiền một cân.
Nói chung, những con lợn con đã cai sữa và có thể xuất chuồng thường dao động trong khoảng từ 15 đến 20 cân.
Hai đực một cái, Dương Nhược Tình tính toán sơ sơ giá cả chắc cũng hơn 300 văn tiền !
“Nương, con sợ là chúng ta không đủ tiền để bắt ba con, chúng ta có thể thương lượng với bên kia một chút, trước tạm ghi nợ, cho chúng ta bắt lợn về nhà. Sau này có tiền sẽ đưa qua trả được không?” Dương Nhược Tình bàn bạc cùng bà Tôn thị.
Tôn thị gật gật đầu: “Chiếu theo kinh nghiệm nuôi lợn trước đây của nương, phần lớn đều như vậy, trước ôm trở về nuôi, sau này nuôi lớn sẽ bán đi trả tiền. Đều là bà con lối xóm, chỉ cần chúng ta nói thành khẩn, chắc là có thể đem lợn bắt về trước!”
“Vâng, vậy nương cầm hết tiền đi. Chỗ này có 129 văn, dù bên kia không đáp ứng cho chúng ta mua chịu, chúng ta cũng có thể bắt tạm được một con heo đực, không đến mức tay không đi về!”
“Được!”
Tôn thị nhận túi tiền, cất đi. Hai mẹ con lại dặn dò lẫn nhau một chút, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
……
Ở tiền viện Dương gia.
Đông sương phòng, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu đậu nành, lão Dương khoác áo ngoài ngồi trên ghế rít thuốc lá sợi.
Đàm thị ngồi xổm trước mặt, cúi đầu rửa chân cho ông.
Một bên, vẫn còn căm giận bất bình cằn nhằn với lão Dương rằng tam phòng lớn nhỏ đều không biết điều.
Rõ ràng là sự tức giận về đống bã đậu sáng nay vẫn chưa biến mất.
Lão Dương lơ đãng nghe, lâu lâu rút điếu thuốc lá khô trong miệng ra, đập đập điếu thuốc vào bên trong góc bàn.
Rốt cuộc, khi Đàm thị lần thứ ba phàn nàn Dương Nhược Tình, lão Dương rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa ngắt lời bà.
“Cả đêm đều nhai đi nhai lại việc này chưa chán sao? Đừng nói nữa, nghe đến phiền hết cả người!” Lão Dương nói.
Đàm thị sửng sốt, ngay sau đó càng thêm ủy khuất nói: “Sáng nay tôi phải chịu oan uổng ở chỗ Mập Nha kia sao, lại không có chỗ trút giận, mới cùng ông tâm sự ……”
“Theo tôi thấy, bà oan uổng, là tự làm tự chịu!” Lão Dương tức giận nói.
“Cha Mai nhi, ông có ý gì? Tại sao ông lại cũng hướng về Mập Mạp bên kia?” Thanh âm Đàm thị kích động vài phần.
Lão Dương không có hứng thú cãi nhau với một người đàn bà, nói: “Ngươi suy nghĩ thử xem, Mập Mạp dù có giỏi đến đâu, chung quy cũng chỉ là một nha đầu, sau này sẽ trở thành người của nhà khác! Quá hai năm nàng sẽ được gả qua cửa cho người ta, mọi việc trước mắt sẽ chấm dứt!”
Đàm thị nghe đến đây bỗng thấy não mình như mở ra..
“Cha Mai nhi, lời này của ông lại nhắc cho ta nhớ ra!”
Đàm thị mắt sáng rực lên, nói tiếp: “Mập Mạp qua năm sẽ được mười ba tuổi, hay là chúng ta kiếm cho nàng một nhà chồng rồi sớm ngày đem nàng tống cổ ra ngoài?”
Tống cổ ra ngoài, trước mắt thanh tịnh, tam phòng không có Mập Mạp chống đỡ, cũng sẽ không nổi được sóng to gió lớn gì!
Đến lúc đó, với tính tình của vợ lão tam kia, bà chẳng phải muốn làm gì cũng được sao?
Nghĩ vậy, Đàm thị kích động hẳn lên, hận không thể tìm bà mối trong thôn lại đây ngay lập tức.
“Nhìn xem, ngươi vừa nói cái gì vậy!”
Lão Dương quát khẽ một tiếng, đánh vỡ khát khao của Đàm thị.
Bà hồi phục lại tinh thần, nghe lão Dương ở kia không vui quở trách: “Lúa mạch chưa vàng đã vội vã cắt, lão ngũ và Mai nhi còn có Vĩnh Tiên bọn họ cũng chưa làm mai, ngươi đã vội vàng tìm nhà chồng cho Mập nha đầu? Trên đời này không thể có chuyện hoang đường như vậy được!”
“Thế thì phải làm sao? Nếu thực sự phải xếp hàng, Mập Mạp chết tiệt kia còn ở dưới mí mắt của ta ầm ĩ đến ngày tháng năm nào đây!” Đàm thị vẻ mặt buồn bực.
Lão Dương nói: “Việc này nói chậm cũng chậm, nói mau cũng mau. Việc của Mập Nha đầu chúng ta cứ tạm gác qua một bên. Đã sắp bắt đầu mùa đông rồi, việc ngoài đồng áng cũng rảnh hơn, ngươi làm nương, cũng nên đem việc hôn nhân của lão ngũ cân nhắc đi!”
Nhắc tới việc hôn nhân lão ngũ Dương Hoa Châu, Đàm thị giống như một nồi lửa, bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh.
Đột nhiên im lặng.
Trong phòng, chỉ có Lão Dương Đầu vẫn đang nói chuyện một mình.
“Lão ngũ cũng đã 25 tuổi rồi, nam nhân trong thôn cùng tuổi với hắn, phần lớn đều đã làm cha, đứa trẻ đã có thể biết đi mua nước tương rồi.”
“Vậy mà hắn vẫn còn độc thân. Sang năm là 26 tuổi, càng về sau sẽ càng khó làm mai!”
“Ngươi là mẹ của hắn, đừng suốt ngày chỉ quan tâm đến Mai nhi, việc hôn nhân của lão ngũ, ngươi cũng nên dành nhiều tâm tư hơn!”
“Ông cũng thật là, dặn dò ta thu xếp việc hôn nhân của lão ngũ là được rồi, sao còn phải nhắc đến Mai nhi làm gì? Ta có năm nhi tử nhưng chỉ có duy nhất một đứa con gái út, thương nàng nhiều hơn một chút thì có làm sao?” Đàm thị rốt cuộc lẩm bẩm một câu.
Bị lão Dương trừng mắt nhìn một cái, bà lại tiếp tục cúi thấp đầu xuống.
Hơi nóng của nước trong chậu dần dần tiêu tán, bà bắt đầu vặn khăn tay, giúp lão Dương lau khô chân.
Lão Dương để Đàm thị nhấc chân lau cho mình, trong miệng vẫn giảng giải.
“Nếu có thời gian thì bà cũng đừng suốt ngày ở trong phòng, chịu khó ra ngoài đi dạo đi, hỏi thăm một chút xem nhà ai có cô nương tốt! Sau này thỉnh bà mối qua cầu hôn!”
“Cha Mai nhi, theo ta thấy, thôn Trường Bình và thôn bên cạnh, đều sẽ không có cô nương tốt nào nguyện ý gả cho lão ngũ!” Đàm thị nói.
“Tại sao? Lão ngũ nhà ta đâu có thua kém ai?” Lão Dương trợn to mắt.
“Thân thể và ngũ quan Lão ngũ đều tốt, lại rất khỏe mạnh, còn biết nghề mộc! Trong nhà huynh đệ nhiều, khi cần đều có thể giúp đỡ!”
“Sau này, nếu Vĩnh Tiên nhà chúng ta khảo trúng tú tài, lại thi đậu cử nhân đi làm quan, bọn họ sẽ là thân thích của quan gia, thật là vinh quang!” Lão Dương có chút căm giận bất bình nói.
“Ai, lão ngũ nhà chúng ta cái gì cũng tốt, nhưng xui xẻo chính là hắn trời sinh có mệnh khắc thê! Những người ở gần đều biết, làm gì có nhà ai nguyện ý đem khuê nữ gả cho?” Đàm thị nói.
“Nói hươu nói vượn!” Lão Dương nói.
5 năm trước, hắn cùng Đàm thị giúp ngũ nhi tử định ra một mối hôn sự ở Dư Gia thôn. Vào ngày thứ hai sau khi hai bên gia đình hợp qua sinh thần bát tự, cô nương kia vừa ngủ dậy uống cháo, ăn đậu phộng rang, bị nghẹn một viên, trong thời gian nửa chén trà không cứu nổi liền qua đời!
Sau đó mọi người đều bàn ra tán vào, nói rằng cô nương sau khi hôn nhân được định ra liền xảy ra chuyện!
Hôn sự của lão ngũ đành phải tạm gác lại.
Đàm thị đi tìm người đoán mệnh, nói lão ngũ mệnh khắc thê!
Nghĩ vậy, lão Dương một đôi mày gắt gao nhăn ở bên nhau.
Sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, nói với Đàm thị: "Mấy năm trôi qua rồi, chuyện cũng đã phai nhạt. Bà đừng tìm người ở gần biết chuyện của lão ngũ, hãy thử tìm ở mấy thôn xa hơn xem! "