Nghe thấy kế hoạch tương lai của Dương Nhược Tình, hai mắt Đại An đột nhiên sáng lên.
“Tỷ, xây một ngôi nhà mới phải tốn rất nhiều tiền. Liệu chúng ta có thể tiết kiệm được ngần ấy tiền không?", Đại An hỏi lại.
Dương Nhược Tình mỉm cười, vừa khuấy nước chua, vừa bớt thời giờ liếc mắt nhìn hắn.
“Sao thế? Không tin tưởng tỷ tỷ sao?”
“Không phải, chỉ là……”
“Đệ đệ ngốc, việc tích cóp tiền, đệ đừng nhọc lòng, có tỷ tỷ của đệ ở đây. Tỷ không chỉ muốn một căn nhà mới, khi Tết Nguyên Đán bắt đầu, tỷ còn muốn đưa đệ đi học vỡ lòng!”
“Học vỡ lòng?”
Giọng Đại An không khỏi phấn khích.
“Đúng vậy, đệ đã tám tuổi rồi. Đầu xuân sẽ được chín tuổi, là thời điểm học vỡ lòng.”
Dương Nhược Tình vừa nói vừa đổ nước chua đã chuẩn bị trong tay vào chậu.
Ở thời đại này, tất cả mọi thứ đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý.
Dù cho nàng có cố gắng, trở lên giàu có nhất một vùng.
Nhưng thương nhân ở thời đại này địa vị xã hội không cao.
Nếu có chỗ dựa, thì khi gặp rắc rối với các thế lực lớn cũng đỡ hơn.
Như nhà nàng vậy, từ tầng thấp nhất ở nông thôn bò dậy, tiền kiếm càng nhiều, càng khiến người đỏ mắt ghen ghét, chuyện phiền toái sẽ theo nhau mà đến!
Triều đại hưng thịnh, bá tánh khổ.
Triều đại vong, bá tánh cũng khổ.
Nếu muốn cho bản thân và gia đình có một cuộc sống ổn định và an toàn hơn thì bạn phải leo lên chứ không phải là ở dưới đáy của xã hội!
Vì vậy, hai đệ đệ, nàng sẽ không để cho bọn họ giống như tổ tiên của mình, cả đời chỉ biết giao tiếp với bùn đất, loanh quanh trước thôn, sau thôn, ăn mặc đều dựa vào ông trời!
Nàng muốn thay đổi số mệnh của chúng, cũng là vì gia đình gieo trồng hai cây đại thụ che bóng mát!
“Tỷ, đệ không học vỡ lòng, đệ muốn ở nhà giúp tỷ và nương làm ruộng, phụ tỷ tỷ làm đậu phụ!”
Sau khi cơn hưng phấn ngắn ngủi trôi qua, Đại An nhíu mày nói.
Dương Nhược Tình nghe được lời này, không nhịn được cười.
“Đệ đệ ngốc nghếch của ta, nhìn đệ không có tiền đồ kìa! Đệ là một nam tử, chỉ loanh quanh xó bếp thì có thể làm nên được chuyện lớn gì? Đọc sách, mới chính là con đường ra tốt nhất!”
“Nhưng tỷ tỷ, không phải tỷ luôn nói Mộc Tử Xuyên ‘trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh’ sao! Sao còn muốn đưa đệ đi học vỡ lòng?” Đại An nghiêng đầu hỏi.
Dương Nhược Tình nghẹn lời.
Có được một đệ đệ thông minh và khôn ngoan như vậy là may mắn hay xui xẻo đây?
Nàng đột nhiên cảm thấy như đang tự lấy gạch đập vào chân mình!
Cũng may, da mặt của nàng đủ dày! Chính mình lật đổ lời mình nói cũng không hề đỏ mặt.
“Dừng!” Dương Nhược Tình bĩu môi, “Đệ và Mộc Tử Xuyên không giống nhau, , hắn toàn thân là một mùi vị cổ hủ, giống như bát nước chua này, khiến người ta không muốn ngửi.”
“Đệ thì khác, đệ là hy vọng của nhà ta. Đệ chăm chỉ đọc sách, tương lai quang tông diệu tổ, chấn hưng gia viên, đền đáp tổ quốc, gánh nặng cứu vớt thiên hạ đều được đặt trên vai một thiếu niên như đệ! Cố gắng một chút, tỷ tỷ xem trọng đệ nha!”
Đại An: “…….”
“Tình Nhi, đậu phụ làm như thế nào?”
Tôn thị quay trở lại phòng bếp, nhìn động tĩnh trong nồi.
Dương Nhược Tình mỉm cười, ngẩng đầu: “Nương, xong rồi, có thể đem múc ra nồi!”
“Được rồi!”
Tôn thị quay người đi về phía bức tường trong bếp. Hai tấm cửa đã được tháo ra và đặt ở đó.
Mặt trên theo thường lệ được đặt khuôn làm đậu phụ, bên trong phủ hai miếng khăn vải khô.
Dương Nhược Tình lấy thùng gỗ tới, cùng Tôn thị múc tào phớ trong nồi vào thùng gỗ, sau đó múc đều vào khuôn đậu phụ ……
“Đại An, đệ có muốn uống tào phớ không?”
Dương Nhược Tình một bên múc một bên hỏi.
Đại An lắc đầu không chút do dự: “Lần trước đệ đã uống rồi, lần này sẽ không uống nữa!”
Tỷ tỷ đã ước lượng đủ phân lượng làm ra đậu phụ để đem giao cho tửu lầu trên trấn.
Hắn không thể uống được được, nếu uống, đến lúc đó sẽ làm ra không đủ phân lượng đậu phụ, không tốt!
Dương Nhược Tình biết được trong lòng Đại An đang suy nghĩ gì liền nói: “Không sao, các đệ uống mấy chén, vẫn đủ để làm ra 50 cân đậu phụ. Đi lấy mấy chén tới, đợi lát nữa tất cả mọi người đều cùng nhau uống một chén!”
Gia đình này thực nghèo.
Nhưng dù khó khăn đến đâu cũng phải tạo mọi điều kiện để các thành viên trong gia đình được bổ sung dinh dưỡng.
Không thể thường xuyên ăn thịt, như vậy, về lượng protein cũng không thể thiếu!
Các tỷ đệ nàng đều đang ở giai đoạn phát triển, không thể để cây non chết khô được.
Dương Hoa Trung đang lúc tráng niên, chân lại bị thương, cũng cần được tẩm bổ.
Tôn thị mới hơn 30 tuổi, nhưng khuôn mặt tiều tụy, gầy trơ cả xương, cũng thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Tào phớ, lâu lâu uống một chén, đối với thân thể của cả nhà đều rất tốt!
……
Ăn cơm tối xong, Dương Nhược Tình nhìn bốn thùng nước trong góc nhà, đang để ngâm đậu phụ, cười đến cong cong mi mắt.
50 cân đậu phụ, một trăm miếng, đều nằm hết trong bốn thùng gỗ này.
Tối nay, nàng đã đến nhà thúc Đại Ngưu mượn một chiếc xe cút kít. Chỉ đợi bình minh ló dạng ở phía đông, nàng và Lạc Phong Đường sẽ mang đậu phụ đến Tụ Vị Hiên trên trấn, giao cho Chu đầu bếp!
Vì sáng sớm ngày mai Dương Nhược Tình sẽ phải đi lên thị trấn, nên sau khi chuẩn bị xong đậu phụ, Tôn thị đã giục nàng về phòng nghỉ ngơi.
Dương Nhược Tình múc một chậu nước ấm, đưa tới mép giường của Dương Hoa Trung.
“Nương, hiện tại con chưa buồn ngủ, con xoa chân cho cha xong sẽ đi ngủ cũng không muộn!”
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống mép giường của Dương Hoa Trung, nhấc chăn bông lên.
Trong giai đoạn này, dù ban ngày có bận rộn bao nhiêu, có mệt mỏi bao nhiêu, mỗi tối trước khi đi ngủ, nàng đều sẽ dành ra thời gian một nén nhang giúp Dương Hoa Trung mát xa chân, thư giãn thần kinh.
Dương Hoa Trung dựa vào nơi đó, khuôn mặt đầy vui mừng, ông cũng đã quen với những đối đãi như vậy của khuê nữ.
Dương Nhược Tình một bên mát xa chân cho Dương Hoa Trung, một bên hỏi cảm giác của hắn.
Dương Hoa Trung nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Trong đoạn thời gian này, khi cha ngủ đến tầm sau nửa đêm, bên trong chỗ gẫy xương liền cảm thấy có chút tê tê ngứa ngứa, giống như bị kiến cắn!”
Dương Nhược Tình nghe rất nghiêm túc, ghi tạc từng câu, từng chữ vào trong lòng.
“Cha, tê dại chính là dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nếu là không có cảm giác gì, như khúc gỗ đầu giường kia, thì mới phải lo lắng!”
“Thật vậy chăng?” Gương mặt hán tử bởi vì kích động mà hơi hơi run rẩy.
Một bên Tôn thị và Lão Tôn cũng khó nén nét vui sướng trên mặt.
“Tình Nhi, xem ra biện pháp của con rất hiệu quả!” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình nhoẻn miệng cười, “Nương, ngài nhúng hộ con một cái khăn nước ấm, con đắp cho cha một lúc!”
“Được!”
Khăn nóng rất nhanh được đưa tới. Dương Nhược Tình nhận lấy, đắp dưới đầu gối của Dương Hoa Trung.
Sau khoảng thời gian xoa bóp này, nàng nhận thấy các cơ bị teo ở bên cạnh xương bánh chè của cha đang dần hồi sinh.
Chờ ngày mai nàng giao một chuyến đậu phụ đi lên trấn, ở giữa sẽ có ba ngày rảnh rỗi.
Nhân lúc này nàng sẽ gọi Đường Nha Tử cùng nhau vào trong núi hái thuốc.
Nếu thuận lợi, một chuyến có thể thu thập được đầy đủ dược liệu cần thiết. Như vậy, đến tết năm nay, cha sẽ không phải nằm trên giường ăn tết!
Tất nhiên, đây đều là những kế hoạch mà Dương Nhược Tình luôn giữ trong đầu. Nàng dự định sẽ thực hiện từng bước một chứ không nói ra quá sớm.
Giúp Dương Hoa Trung xoa bóp và vệ sinh xong, Tôn thị cùng Dương Nhược Tình trở về phòng của nàng để ngủ.
Nằm ở trên giường, Dương Nhược Tình hỏi Tôn thị: “Nương, ông ngoại định ngày mai sẽ trở về sao?”
Tôn thị nói: “Ban đầu tính là như vậy, nhưng lúc ăn cơm tối, nương có nói với ông ngày mai nương sẽ đi cùng Quế Hoa và Trường Canh về nhà mẹ đẻ của Quế Hoa ở bên kia để bắt lợn con. Còn con thì lại phải đi lên trên trấn đưa đậu phụ, nên ông ngoại con liền nói sẽ ở lại thêm một ngày mới trở về, bên người cha con chỉ có Đại An và Tiểu An thì cũng không được!”
(Dịch giả: mấy hôm nay mình bị dính covid, vừa hết sốt được một hôm. Lại ngồi vào dịch truyện tiếp. Không dịch cứ thấy thiếu thiếu! Mong mọi người đọc truyện vui vẻ nha!)