“Lão tam, ngươi tại sao lại giả chết hả? Vợ ngươi và khuê nữ ngươi hợp lại chèn ép mẹ của ngươi, sao ngươi đến cái rắm cũng không thả?”
Dương Hoa Trung ở trong phòng, trầm mặc một chút, ngay sau đó truyền đến một tiếng nói thô bạo.
“Nương, vì sao cứ phải ép ta nói? Ngài cứ càn quấy như vậy, là có ý gì? Đừng có ai nói gì nữa, đi nhà xí thì đi đi!”
“Cái gì?”
Đàm thị tức giận sôi cả máu!
Ngay sau đó liền hướng tới phòng Dương Hoa Trung nghiến răng nghiến lợi mắng lên: “Đồ khốn kiếp, mày chui từ trong bụng tao ra, vừa có vợ đã quên mẹ. Sớm biết ngươi lòng lang dạ sói như vậy, lúc trước vừa đẻ ra ta nên dìm chết luôn trong thùng nước tiểu ……”
Đàm thị mắng đến trong phòng Dương Hoa Trung không có tiếng vang.
Làm cho Tôn thị và Dương Nhược Tình đang đứng nghe trong sân cũng phải co giật khóe miệng. .
Giọng nói tức giận của lão Dương vang lên từ phòng bếp của thượng viện: “Đã trưa rồi, cũng không cho ai được nghỉ ngơi, một đám vừa ăn hỏa dược sao?”
Đàm thị quay lại liếc nhìn về hướng của lão Dương ở bên kia, thở phì phì nói: “Nuôi con trai đúng là vô dụng, bú sữa mẹ nhưng không bằng bú ** của vợ, ta hôm nay xem như nhìn thấu!”
Lời nói thô tục lọt vào tai Tôn thị khiến bà xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tìm thấy một cái khe đất mà chui xuống!
Trong phòng, giọng nói tức giận của Dương Hoa Trung lại phát ra, kèm theo đó là tiếng nắm đấm đập vào ván giường.
“Không phải con gái của ta chỉ phơi bã đậu thôi sao? Không phải Mai nhi muốn đi nhà xí sao? Nương sao ngài lại nói nhiều chuyện như vậy?”
“Người làm mẹ trên đời này, có ai không ngóng trông vợ con của nhi tử được sống tốt? Nếu con biết được mẹ của con là người như vậy, con cũng tình nguyện không tới trên thế gian này một chuyến!”
“Nương, ngài nếu thấy con không vừa mắt, vậy cứ đi xách thùng nước tiểu lại đây ấn chết con đi! Dù sao hai chân con cũng đã què, chỉ là một phế nhân ……”
“……”
Đàm thị không dự đoán được đứa con thứ ba xưa nay luôn hàm hậu, chất phác, thế nhưng lại dám nói ra những lời như vậy!
Khiến bà á khẩu không trả lời được!
Cùng lúc đó, một loại cảm giác ủy khuất không tên dâng lên trong lòng Đàm thị.
Bên kia, lão Dương cũng đã nghe thấy mấy lời nói của Dương Hoa Trung.
Sắc mặt ông lúc này cực kỳ khó xem.
Lời nói của lão tam từng câu, từng chữ đều khiến người làm bố làm mẹ này đau tận tâm can!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không thể trách tại sao tam nhi oán hận.
Từ sau khi phân gia, Đàm thị là mẹ nhưng chưa từng bước vào nhà ở của đứa con thứ ba nửa bước.
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt rơi vào trên người Dương Hoa Mai đang ở bên cạnh Đàm thị lấy tay che miệng mũi, vẫn còn thỉnh thoảng nôn khan hai tiếng.
“Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Chỉ là mùi của bã đậu cũng không ngửi được, tương lai xuất giá, sao con có thể lo liệu việc nhà chồng? Còn không mau đi nhà xí đi!”
Dương Hoa Mai bị lão Dương quát lớn, sợ tới mức tè ra quần, ôm bụng chạy nhanh tới nhà xí.
Lão Dương lại trừng mắt nhìn Đàm thị đang ôm nước mắt khóc ròng nói, “Đừng có tiếp tục đứng đó mất mặt xấu hổ nữa, nên làm gì thì làm đi!”
Đàm thị khóc thút tha thút thít, nức nở đuổi theo Dương Hoa Mai đi nhà xí, trước khi đi, còn không quên hướng Tôn thị cùng Dương Nhược Tình bên này hung hăng trừng mắt một cái.
Tôn thị cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Dương Nhược Tình thì lại hướng tới Đàm thị làm cái mặt quỷ.
Đàm thị tức giận đến nổi sóng gió, nếu không có lão Dương đứng ở kia, chỉ sợ thật muốn quay lại tính sổ.
Đợi cho Đàm thị rời đi, sắc mặt lão Dương cũng hòa hoãn vài phần.
Thay vì phớt lờ Tôn thị và Dương Nhược Tình như mọi khi, ông lại mỉm cười với Dương Nhược Tình.
Ông cũng liếc nhìn vào cái sàng bã đậu, tán dương gật gật đầu: “Đầu óc của Mập Nha thật tốt, nghĩ ra được bí quyết làm đậu phụ. Sau này các ngươi dựa vào bán đậu phụ trợ cấp chút gia dụng, nhật tử cũng sẽ càng ngày càng tốt. Ông nội ngươi cũng liền an tâm rồi!”
Dương Nhược Tình ngạc nhiên, tưởng chính mình gặp ảo giác.
Lão Dương đang khen nàng?
Việc này còn lạ hơn cả mặt trời mọc ra từ phía tây!
Cái gọi là duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Dương Nhược Tình cũng đối lão Dương kiều kiều khóe miệng, cười nói: “Đa tạ ông nội khen ngợi, cháu sẽ cố gắng làm đậu phụ, kiếm tiền cho cha cháu điều trị chân, cũng cho bọn đệ đệ đi học vỡ lòng.”
Nhắc tới việc điều trị chân cho Dương Hoa Trung, ý cười trên mặt lão Dương liền hơi cứng một chút.
Lúc trước khi tam phòng phân ra, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Lão tam tàn phế, tam phòng là một cái tay nải gánh nặng, phải vứt bỏ cái tay nải này!
“Được, tốt, tốt!” Lão Dương liên tiếp nói hai từ tốt. Đem ánh mắt từ trên người Dương Nhược Tình lại chuyển qua trên người Tôn thị.
“Bà nội ngươi cùng cô ngươi tính cách vốn là như vậy, miệng không tốt lắm, nhưng tâm nhãn không xấu. Các ngươi đừng chấp nhặt với họ, dù sao chúng ta đều là người một nhà!”
Tôn thị cùng Dương Nhược Tình cũng đều gật đầu.
“Được rồi, vậy các ngươi cứ làm việc đi, ta đi trước.”
“Dạ, ông nội đi thong thả ạ!”
Lão Dương đi rồi, Tôn thị vội vàng vào phòng Dương Hoa Trung trấn an ông.
Dương Nhược Tình tách những miếng bã đậu cuối cùng, trải đều ra để phơi khô, sau đó xoay người trở lại phòng bếp.
Trong phòng bếp, Đại An đứng ở cửa, trong tay cầm chiếc que cời lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú xanh mét một mảnh.
“A, sao trông hung dữ vậy? Làm tỷ tỷ giật cả mình!”
Dương Nhược Tình thè lưỡi, lập tức đi tới bên bệ bếp.
“Bà nội và tiểu cô thật quá đáng, khiến người ta phẫn nộ! Nếu không phải ông nội đứng ra hòa giải, đệ sẽ dùng que cời lửa đánh cho hai người một trận!” Đại An nhỏ giọng nói.
Dương Nhược Tình vừa cười vừa dùng thìa khuấy sữa đậu nành đang sôi trong nồi.
“Các nàng thích nhảy nhót ra sao là chuyện riêng của các nàng, nhưng nếu muốn nhảy nhót đến trên đầu chúng ta thì tức là tự mình chuốc lấy cực khổ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các nàng!”
“Hôm nay nếu ông nội không ra hòa giải, tỷ chắc chắn còn phải đánh cho tiểu cô một trận. Không đem nàng đánh thành đồ ngốc thì cũng lòi cả phân ra!”
“Ha ~”
Đại An nghe Dương Nhược Tình nói, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú đang tối tăm cũng tan thành mây khói.
“Tiểu tử thúi, dám cười tỷ tỷ sao? Tỷ nói sai câu nào?”
Dương Nhược Tình quay đầu, tức giận liếc Đại An một cái.
Đại An kiềm chế cười, vội vàng lắc đầu: “Không dám, không dám, tỷ của ta nói gì đều đúng!”
“Hắc hắc, đương nhiên!” Dương Nhược Tình mặt không đỏ nói.
Nàng hướng cửa bếp bên kia chu chu môi, ra hiệu cho Đại An: “Còn ngây ngốc làm gì? Định trốn việc à? Mau ngồi trở lại địa bàn của đệ đi!”
“Dạ dạ dạ.” Đại An vội vàng ngồi trở lại cửa bếp nhồi củi.
Dương Nhược Tình cẩn thận quan sát sự thay đổi của sữa đậu nành trong nồi, tạm thời đặt thìa xuống.
Nàng xoay người, cầm một chiếc bát to, bắt đầu chuẩn bị pha nước chua.
“Tỷ, chờ một chút!”
Đại An đột nhiên lên tiếng.
“Làm sao vậy?”
Dương Nhược Tình quay đầu lại, thấy hắn đứng lên, vội vàng đi tới cửa phòng bếp đóng cửa lại.
“Tỷ, làm được rồi!” Hắn xoay người lại nói.
Dương Nhược Tình hiểu ra, nhoẻn miệng cười, ném cho Đại An một ánh mắt tán thưởng.
Tiểu tử tốt, rất nhanh nhẹn, còn biết bảo vệ bí phương, không cho người khác học trộm!
“Đại An, sau này chờ tỷ tỷ kiếm được tiền, chúng ta ở trong thôn mua một mảnh đất, xây một căn nhà ngói mới.”
“Chúng ta ở trong nhà của chính mình, trồng cây ăn quả trong sân. Nuôi gà, nuôi vịt, không cần hàng ngày tụ lại một chỗ với bọn họ rồi cãi cọ ầm ĩ, đệ có chịu không?”