Chương 152: Thịt Tiện Nghi Của Trần Đồ Tể( Canh Ba )

Hơn nữa, nhà có năm miệng ăn, cơm áo gạo tiền đắt đỏ nên phải tiết kiệm. Muốn lấp đầy bụng, thì phải dựa vào chỗ rau dưa này.

Cho nên, buổi sáng trước khi ra cửa Dương Nhược Tình đã thảo luận cùng với Tôn thị, hôm nay đi Chợ Ngói phải mua rau dưa nhiều một chút, ít nhất, cũng phải đủ ba ngày.

Ăn hết ba ngày, đến lúc đó lại đưa đậu phụ tiếp, lại mua mang về nhà là được!

Lạc Phong Đường gật đầu: “Được, ngươi nói đi đâu, chúng ta liền đi đó!”

Tình huống của nhà hắn cũng không khác biệt bao nhiêu, không có đồng ruộng, càng không có vườn rau.

Suốt thời gian qua, khẩu phần ăn của hai người đều dựa vào cung tên của hắn.

Bán con mồi, mua một chút gạo thóc, lúc săn thú cũng thuận tiện đào chút rau dại chống đỡ.

Hôm nay có được 160 văn tiền, hắn cũng muốn mua ít rau dưa, cải thiện thức ăn cho Đại bá.

Vì thế, hai người lại vừa nói vừa cười đi tới chợ Ngói.

Lạc Phong Đường dùng một văn tiền, đem xe cút kít gởi lại ở một cửa hàng xe ngựa ở chợ Ngói.

Lạc Phong Đường gỡ xuống hai cái thùng gỗ xách ở trong tay, đi theo phía sau Dương Nhược Tình vào Chợ Ngói.

Sở dĩ xách theo thùng gỗ là để đựng những thứ chút nữa sẽ mua.

Bởi vì không phải ngày họp chợ nên không có nhiều người.

Nhưng chợ Ngói là chợ lớn nhất ở xung quanh đây, cho nên mặt đường của Chợ Ngói, các loại quán nhỏ, người bán hàng rong cũng vẫn rất đông.

Dương Nhược Tình vào Chợ Ngói, đôi mắt lập tức nhìn về phía quầy hàng rau dưa củ quả.

Chợ Ngói có các quầy hàng cố định sẵn, bên cạnh đó cũng có mấy nông phụ ở khu vực phụ cận vác rổ tới bán rau.

Dương Nhược Tình chuyên chọn những quầy hàng của các nông phụ này, bởi vì các nàng chỉ tạm thời tới bán đồ ăn, nên không cần giao phí thuê quầy hàng cố định.

Đều là cải trắng, nhưng bán ở quầy hàng cố định giá là một văn tiền một cân, mà nhóm nông phụ ngồi ở trong góc thì lại chỉ bán hai văn tiền ba cân!

Dương Nhược Tình dùng bốn văn tiền, mua sáu cân cải trắng.

“Đường Nha Tử, cải trắng này không tệ, vừa tươi mới lại nhiều nước, ngươi cũng mua một chút về nhà đi.”

Dương Nhược Tình một bên để rau cải trắng vừa mới mua vào trong thùng, một bên khuyên Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường vui vẻ gật đầu, cũng mua vài cân.

Vị phụ nhân bán rau cải trắng vui vẻ vô cùng, lấy chuỗi tỏi bên cạnh do nhà mình trồng được, tặng cho bọn họ mỗi người hai củ.

Mỗi một củ đều có bảy tám tép, cũng đủ xào nấu trong mấy ngày.

Kế tiếp, Dương Nhược Tình lại mua mấy cân củ cải trắng, mấy cân củ mài, hai cọng hoa tỏi non, bốn năm cây súp lơ, tổng cộng dùng hết 25 văn tiền!

Nhà của Lạc Phong Đường chỉ có hắn và Đại bá, nhu cầu đối với đồ ăn không nhiều như Dương Nhược Tình.

Nhưng hắn cũng học theo nàng, mỗi loại đều mua một chút, phân lượng không nhiều lắm, nhưng đủ để Đại bá thay đổi khẩu vị.

“Rau dưa mua thế này trước đã, ta đi qua bên kia nhìn thịt thử.”

Dương Nhược Tình nói xong, liền nhấc chân tới trước một cửa hàng bán thịt ở đằng kia.

Các quầy bán thịt ở thời đại này cũng gần giống như thời hiện đại.

Bàn để thịt so với bàn làm việc to hơn nhiều, trên đó còn để một con dao thái thịt.

Trước bàn thịt còn treo bảng giá, treo gan, sườn, xương sống, ống cốt, ruột vân vân.

Có quầy hàng còn để một cái đầu lợn thật lớn. Con lợn kia bị cạo sạch lông, nhắm hai mắt, mặt lợn trắng bóng, thoạt nhìn như đang cười với người qua đường vậy, cảm giác rất vui vẻ.

Nhưng mà cái mùi này, thật sự không được tốt lắm.

Hai người một đường đi tới, Dương Nhược Tình đứng gần quầy hàng hỏi giá.

Thịt ba chỉ là mười lăm văn tiền một cân, xương sườn mười tám văn tiền một cân. Ống cốt mười văn tiền, gan lợn tám văn tiền, thận lợn tám văn tiền một đôi. Ruột là rẻ nhất, sáu văn tiền một cân……

“Ai da, đây không phải là Mập Nha với Đường Nha Tử ư? Các ngươi là tới mua thịt lợn sao? Mau tới chỗ Trần thúc bên này đi, thịt chỗ Trần thúc là tốt nhất đó!”

Một người đàn ông trung niên ở hai quầy thịt phía trước đã hướng về bên này thét to.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên nhìn, thấy nam nhân trung niên kia nhìn không quen mặt, chắc là chưa từng gặp qua.

Nhưng mặt mày, ngũ quan kia, đặc biệt là cái miệng hà mã đó, thì lại rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải!

“Đó là cha của Trần Cẩu Đản, Trần Hổ với Trần Hùng, là Trần đồ tể ở thôn chúng ta.”

Khi Dương Nhược Tình đang suy nghĩ, Lạc Phong Đường đã lại gần, kề sát tai, nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

Dương Nhược Tình chợt nhận ra.

Thảo nào cái miệng hà mã này trông quen mắt thế, thì ra là cha của bọn Trần Cẩu Đản!

Con hư tại bố! Tính tình của ba nhi tử đều như vậy, người làm cha chắc chắn cũng không có tốt lành gì rồi!

Dương Nhược Tình quyết định mặc kệ, xoay người bước đi.

Tuy nhiên, Trần đồ tể lại chạy như điên từ đằng sau bàn thịt ra tới trước mặt Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường.

“Mập Nha, Đường Nha Tử, nếu các ngươi muốn mua thịt vậy thì hãy mua cho Trần thúc đi, chúng ta đều là người cùng một thôn, Trần thúc nhất định lấy chỗ thịt ngon nhất cho các ngươi, giá cả cũng rẻ hơn!”

Lúc Trần đồ tể nói những lời này, thì hai quầy thịt ở đằng sau cũng cố gắng thu hút sự chú ý của Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường.

Nếu có người khác ở cùng thôn tới đây bán thịt, Dương Nhược Tình thật sự có thể đi tới mua cho họ.

Dù sao thì mua thịt ở đâu cũng phải trả tiền, mua của người cùng thôn, tốt xấu cũng có nhân tình, đúng không?

Nhưng mà, nếu đối phương là Trần đồ tể, thì Dương Nhược Tình lại không vui.

Chưa nói đến đám huynh đệ Trần Cẩu Đản năm lần, bảy lượt ức hiếp nguyên chủ với đệ đệ Đại An. Chỉ tính đến lần trước bọn hắn còn ném cả mấy mảnh vụn bát vỡ vào trong ruộng của nhà nàng, làm chân của ông ngoại bị thương, Dương Nhược Tình cũng sẽ không đi mua thịt cho nhà hắn.

Nhưng mà, ánh mắt của Dương Nhược Tình chợt lóe, cười hì hì hỏi Trần đồ tể.

“Vậy thúc có thể bớt cho chúng cháu được bao nhiêu?” Dương Nhược Tình nghiêng người tránh đi cái tay đang muốn túm nàng lại của Trần đồ tể, cười hì hì hỏi.

Trần đồ tể sửng sốt, liếc nhìn xung quanh một cái, đè thấp âm thanh nói: “Chúng ta là cùng một thôn,Trần thúc hố ai cũng sẽ không hố các cháu! Thịt ba chỉ mười lăm văn tiền một cân, xương sườn hai mươi văn tiền, thúc lại cho cháu hai miếng gan heo, về nhà hầm canh cho cha cháu, đối với xương đùi của ông ấy rất bổ dưỡng……”

Dương Nhược Tình khóe miệng kéo kéo, đến, giảm nửa văn cũng không, xương sườn còn đắt hơn hai văn!

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Phong Đường một cái, trong mắt hai người đều hiện lên tia châm chọc giống nhau.

“Trần thúc, thịt lợn của thúc so với thịt lợn của hàng khác còn đắt hơn! Chúng cháu đều là con nhà nghèo, ăn không nổi mấy lạng thịt quý giá đó! Thúc cứ để lại giá rẻ này cho người khác đi! Đường Nha Tử, chúng ta đi!”

Dương Nhược Tình xoay người muốn đi.

Trần đồ tể lại lần nữa định vươn tay kéo Dương Nhược Tình trở lại, nhưng nàng đã nghiêng người một cái, trốn tới phía sau lưng Lạc Phong Đường.

Cùng lúc đó, Lạc Phong Đường cũng vô cùng ăn ý tiến lên phía trước một bước.

Thân thể cao lớn rắn chắc của hắn như một tòa núi lớn không thể di chuyển được, chắn ngay trước mặt Trần đồ tể.

“Ai, Đường Nha Tử cháu làm gì vậy?” Trần đồ tể trừng mắt với Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường vẻ mặt lãnh lùng cúi xuống nhìn Trần đồ tể, dù không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt lại có tia cảnh cáo, khiến cho hắn không hiểu sao lại rùng mình một cái!

Tiểu tử này, sát khí thật mạnh!

Đợi tới khi Trần đồ tể phục hồi lại tinh thần thì Dương Nhược Tình đã đứng trước quầy thịt bên kia.

Nàng đang chỉ vào miếng thịt lợn trên bàn, còn chủ quầy bán thịt lợn kia đã cầm con dao lên để chuẩn bị cắt thịt……

Trần đồ tể tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mỗi hàng đều có một quy tắc riêng. Nếu hắn lại xông lên dây dưa không dứt, đã không đoạt lại được khách, còn rước lấy chuyện phiền toái cho mình.