Tôn thị thở dài, “Em xưa nay không thích nói người khác sau lưng, nhưng mà khuê nữ Lan nha đầu kia, thật khiến người ta không khỏi lo lắng!”
Dương Hoa Trung cau mày, đang muốn lên tiếng, Dương Nhược Tình đã bưng bánh mì trứng đi tới mép giường.
“Cha, nương, ông ngoại, chúng ta ăn cơm tối trước đã!”
Dương Hoa Trung ngẩng đầu lên nhìn Dương Nhược Tình, “Khuê nữ, việc hôm nay không dọa đến con chứ?”
Dương Nhược Tình cầm lấy một miếng bánh trứng tới đưa cho Dương Hoa Trung, nhoẻn miệng cười: “Người có thể khiến con sợ còn chưa có sinh ra đời ạ! Hơn nữa, hôm nay còn có Đường Nha Tử gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Người chân chính bị dọa sợ, phải là nhị phòng mới đúng, hi hi!”
Dương Hoa Trung gật đầu: “May mắn có Đường Nha Tử!”
Dương Nhược Tình cũng gật gật đầu, lại mời Lão Tôn bọn họ ăn.
“Tình Nhi của ta rán bánh mùi vị thật ngon. So với bà ngoại và mợ của các cháu, còn ngon hơn!” Lão Tôn cắn một miếng to, khen ngợi.
Những người khác cũng phụ họa khen ngợi theo.
Dương Nhược Tình cười nói: “Hì, thật vậy sao? Cháu có cho thêm hai quả trứng gà để tăng thêm hương vị!”
Hóa ra là như vậy!
“A, tỷ tỷ, đệ ăn được một miếng trứng gà!”
Tiểu An phấn khích reo lên khi lôi ra một miếng trứng còn nguyên bên trong miếng bột.
“Hi hi, cá lọt lưới cũng bị đệ bắt được, Tiểu An giỏi quá, nhân lúc còn nóng ăn đi!”
“Vâng!”
Tiểu An nhai ngấu nghiến.
Dương Nhược Tình tự mình lấy một chiếc bánh trứng, cuộn một ít rau gia vị vào đó rồi ngồi bên giường của Dương Hoa Trung để ăn.
Trong khi ăn, nàng còn không quên nói chuyện phiến cùng Dương Hoa Trung về ngôi mộ bị vắng vẻ, cô đơn bên cạnh phần mộ của tổ tiên Dương gia.
Dương Hoa Trung đặt chiếc bánh trong tay xuống, cau mày.
“Tình Nhi, những việc như vầy con không nên hỏi thăm, đó là chuyện của tổ tiên.” Tôn thị nhỏ giọng nhắc nhở.
Tuy nhiên, Dương Nhược Tình lại không quá coi trọng, nàng cười nói: "Là con cháu của Dương gia, con nên lo chuyện của tổ tiên. Cha, nếu ngài thực sự khó xử thì đừng nói. Cùng lắm thì sau này con đi hỏi thăm các lão nhân trong thôn là được.”
Tôn thị vừa được nghe lời này, liền cảm thấy đúng là bất lực.
Khuê nữ này……
Dương Hoa Trung lại gẩng đầu lên, ông có hơi chút dở khóc dở cười nói: “Vẫn để cha nói cho con nghe thì tốt hơn, đỡ cho con phải đi nơi khác hỏi thăm!”
“Vâng!” Dương Nhược Tình mắt sáng rực lên.
Nàng vẫy vẫy tay với Đại An, Đại An cũng đi lại đây, chăm chú nhìn Dương Hoa Trung.
Hai tỷ đệ này……
Dương Hoa Trung cùng Tôn thị đưa mắt nhìn nhau, hai vợ chồng đều bất đắc dĩ cười.
Dương Hoa Trung nói: “Ta nói cho các con nghe, nhưng các con đừng có đi ra bên ngoài nói. Bởi vì chuyện này, là vết nhơ của tổ tiên Dương gia!”
“Cha, cha cứ yên tâm đi, con và Đại An cũng không phải người không biết nặng nhẹ.”
Dương Nhược Tình vỗ bộ ngực bảo đảm, Đại An ở bên nhìn động tác tỷ tỷ, nhấp miệng cười trộm.
Bên này, Dương Hoa Trung rốt cuộc bắt đầu kể.
“Tằng tổ phụ các con, hãy cũng chính là ông nội của ta, ngày còn trẻ thật sự rất tuấn tú. Muốn thân thể có thân thể, muốn tướng mạo có tướng mạo, dù sinh ra trong nhà nghèo, nhưng làng trên xóm dưới, đại cô nương muốn gả cho ông xếp hàng cả đống!”
Dương lão tổ đã từng là đại soái ca à?
Dương Nhược Tình chớp chớp mắt, trách không được các nam nhân Dương gia không có một ai xấu cả!
Đúng là gien tốt!
“Nhà của tằng tổ mẫu các con, lúc ấy là tiểu địa chủ trong thôn Trường Bình, trong nhà có ba bốn mươi mẫu ruộng.”
“Gà, vịt, heo, trâu, người ở đều có!”
“Vì vậy tằng tổ phụ của các con đã dọn vào ở rể tại nhà tằng tổ mẫu!”
Dương Nhược Tình cùng Đại An không hẹn mà cùng hít hà một hơi.
Dương Nhược Tình vội hỏi: “Cha, nói như vậy, họ Dương của chúng ta không phải theo họ ông cố, mà là bà cố?”
Dương Hoa Trung gật gật đầu.
“Tằng tổ phụ các con cùng tằng tổ mẫu thành thân đã 5 năm, nhưng chưa có thể sinh ra hài tử. Sau lại thật sự không có biện pháp, tằng tổ mẫu con liền thu xếp để bọn họ nhận nuôi một đứa con trai từ trong dòng họ.”
“Tằng tổ phụ con lại sống chết không đáp ứng, ông nói cho dù có đánh chết ông cũng không nuôi dưỡng nhi tử hộ người khác. Nhi tử phải do chính bản thân mình sinh ra!”
“Tuy nhiên, tằng tổ mẫu lại không đồng ý cho ông nạp thiếp. Vì thế, ông đã lén lút tự mình đi thu xếp……”
Tiếp theo, bởi vì đề cập đến một ít chuyện nam nữ, cho nên Dương Hoa Trung chỉ nói mơ hồ.
Nhưng Dương Nhược Tình vốn là điệp viên có năng lực siêu cường và tư duy cực kỳ logic.
Nàng sắp xếp lại lời Dương Hoa Trung nói, cộng với phỏng đoán của chính mình, trên cơ bản xem như hiểu toàn bộ chân tướng khi ấy.
Cái mà Tằng tổ phụ gọi là ‘lén thu xếp’, kỳ thật chính là đi vụng trộm.
Đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn đều là đối tượng vụng trộm của ông.
Bởi vì ông có một khuôn mặt đẹp, đây là một lợi thế tự nhiên, không bao lâu, ông đã thông đồng được với một người phụ nữ trong làng!
Nữ nhân kia, không phải ai xa lạ, chính là vợ của em họ của tằng tổ mẫu.
Người phụ nữ kia, họ gì, nhà mẹ đẻ ở thôn nào, Dương Hoa Trung cũng không nhớ được.
Dù sao, cũng nghe nói là một nữ nhân rất xinh đẹp, ngoảnh mặt cười một cái, đưa tay vẫy một chút, là có thể mê đảo một đám nam nhân.
Hai người lén lút quan hệ với nhau. Tuy nhiên tằng tổ phụ còn chưa kịp mượn ‘miếng đất’ của nữ nhân kia để gieo hạt giống, tằng tổ mẫu lại có thai.
Việc này nên âm thầm bắt đầu, âm thầm kết thúc.
Đây chính là cách làm lý trí nhất.
Tuy nhiên, loại tình cảm vụng trộm này, một khi đã bắt đầu rồi, cũng không phải là ngươi nửa đường kêu dừng là có thể dừng được!
Tằng tổ phụ cùng vợ của đường đệ vẫn tiếp tục vụng trộm.
Càng là cấm kỵ và không chấp nhận được lại càng đem đến cho đương sự một loại thôi thúc, mê hoặc khó nói.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Tằng tổ mẫu vừa sinh hạ một bé trai, chính là lão Dương sau này.
Mà đằng kia, tằng tổ phụ cùng vợ của đường đệ cũng bị người chặn ở chuồng bò……
Tuy rằng không có bị tròng lồng heo, nhưng hai người cũng bị lột xuống một tầng da, việc này mới tạm thời bình ổn đi xuống.
Tằng tổ phụ kẹp chặt cái đuôi ở trong nhà nhạc phụ làm việc, làm người.
Vợ của đường đệ về tới bên người đường đệ, cũng an phận rồi sinh cho đường đệ một đứa con trai.
Nhi tử kia, cũng mang họ Dương.
Nói đến cũng thật trùng hợp, ông ta chính là lão Dương ở đầu bên kia thôn.
Là ông ngoại của Dương Nhược Lan, cha đẻ của Dương thị vợ nhị bá.
Cho nên ở thôn Trường Bình có hai lão Dương. Ở phía đông của thôn là cha của Dương Hoa Trung, gọi là đại lão Dương, ở phía nam của thôn là tiểu lão Dương.
Hai lão Dương chính là họ hàng xa.
Chủ đề được xoay chuyển, tiếp theo lại nói đến mẹ của tiểu lão Dương, cũng chính là người vợ của đường đệ kia.
Qua một, hai năm, nữ nhân kia sợ là vẫn không thể quên được tằng tổ phụ. Hàng ngày nhìn tằng tổ phụ và tằng tổ mẫu ra vào có đôi, bị tra tấn tinh thần đến phát điên.
Năm ây khi đi hái bông, nàng cầm một đoạn dây thừng, chạy đến trong sương phòng của tằng tổ phụ và tằng tổ mẫu treo cổ lên xà nhà……
Ngày đó, sự việc này đã gây chấn kinh khắp làng trên, xóm dưới.
Là vết nhơ của Dương gia! Sau đó, nữ nhân này cũng được chôn gần mộ của tổ tiên Dương gia.
Tuy nhiên, ngày lễ ngày tết, cũng không có ai dâng hương hỏa cho nàng.
Thậm chí thân sinh nhi tử, tiểu lão Dương cũng không nhận nàng!
Vì thế, ngôi mộ của nàng vẫn luôn lẻ loi như vậy cho đến nay, còn bị đám con cháu của tằng tổ mẫu dẫm đạp!