Chương 142: Cô phần ( canh một )

Dương Nhược Tình lại khuyên giải an ủi Dương Vĩnh Tiến vài câu, rất nhanh, đội ngũ đã đến nơi địa đầu Trâu Phong.

Phần mộ tổ tiên Dương gia, đều được trôn cất ở đây.

Lão Dương mang theo đám con cháu, dừng lại trước một ngôi mộ, sau đó bắt đầu phân phó Dương Hoa An cùng đám người Dương Hoa Châu đi qua nhổ cỏ trên mộ, chặt cành khô trên đám cây xung quanh.

Mọi người đều bận rộn lên, Tôn thị dẫn theo ba đứa con đứng ở một bên kiên nhẫn chờ.

Dương Nhược Tình nhìn ngôi mộ đang được dọn dẹp, so với các ngôi mộ bên cạnh đều to hơn.

Nàng quay đầu hỏi Tôn thị: “Nương bên trong mồ, mai táng vị tổ tông nào ạ?”

Tôn thị liếc mắt nhìn một cái về hướng bên kia, thấp giọng nói: “Là tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu của con.”

“À.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, hóa ra là cha mẹ của lão Dương.

Phu thê hợp táng!

“Nương, chỗ nhô lên dựa gần sườn núi kia, có phải là mộ không?”

Dương Nhược Tình nhìn con dốc đất xập xệ ở đằng kia, hỏi Tôn thị.

Bằng trực giác, nàng cảm thấy rằng đó cũng là một nấm mồ.

Nhưng vừa rồi, nàng nghe thấy Lão Dương dặn dò con cháu vứt toàn bộ cỏ dại và cành cây chết đã chặt xuống đó.

Nếu đó thực sự là một ngôi mộ, lão Dương làm như vậy có phần không phù hợp.

Người chết được tôn trọng, ngươi đem tất cả những thứ mình không muốn vứt lên nhà người khác, không sợ bị báo oán sao?

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, trên mặt Tôn thị lộ ra một tia khó xử.

Dương Nhược Tình vừa thấy như vậy lập tức cảm thấy có chuyện, càng thêm truy vấn lên.

Tôn thị liếc nhìn đám người Dương gia đang bận rộn đằng kia, khẽ cắn môi, ghé sát vào bên tai Dương Nhược Tình nói thầm hai câu.

“A? Còn có việc này sao?”

Đáy mắt Dương Nhược Tình hiện lên một tia kinh ngạc.

Tôn thị hướng nàng đưa mắt ra hiệu, cũng nhỏ giọng dặn dò: “Đây là chuyện của tổ tiên Dương gia, chúng ta làm vãn bối, đừng có nói ra nói vào!”

Dương Nhược Tình gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ!”

Nàng xoay người sang chỗ khác, tầm mắt nhìn đến nấm mồ lẻ loi đơn độc kia, lại nhìn về ngôi mộ hợp táng ở bên này, âm thầm lắc lắc đầu.

Làm nữ nhân, ngàn vạn lần đừng làm tiểu tam.

Dù ở cổ đại hay hiện đại, tiểu tam muốn đánh bại nguyên phối để thượng vị, không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được!

Dù có cố chen chân vào, đến khi về già nhan sắc suy tàn, nam nhân không còn yêu thích ngươi nữa, lại không đạt được danh phận gì, đến khi chết còn không được chôn chung vào phần mộ của giòng họ.

Bị qua loa chôn vùi bên ngoài rìa, lẻ loi, đơn độc.

Tự mình cũng không có một đứa con, phần mộ sụp, không ai tu chỉnh. Ngày lễ, ngày tết, không ai đến hương khói.

Sinh thời bị người xem thường, sau khi chết phần mộ còn bị con cái và hậu nhân của nguyên phối chà đạp, hà tất phải làm như vậy đâu?

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải Dương lão gia tử từ đời này qua đời khác đều là nông dân sao? Tại sao cha của Lão Dương Tử vẫn có thể lấy được vợ lẽ?

Chậc, đây chính xác chính là bí sự của Dương gia, chờ khi trở về, nàng nhất định phải ‘khai quật’ bằng được từ chỗ cha!

Thắp hương, bái lạy, đốt pháo.

Lão Dương Đầu đứng trước mộ, đôi mắt già đong đầy nước mắt, miệng lẩm bẩm, như kể lại mọi chuyện cho cha mẹ đang nằm trong đất!

Những người khác cũng đều cúi đầu, yên lặng lắng nghe.

Gió núi thổi từng cơn, mặt trời chiều đã ngả về tây, trong núi có một loại cảm giác hiu quạnh, lạnh lẽo.

Dương Nhược Tình nắm thật chặt quần áo trên người, rất muốn đi trở về.

May mà lúc này, lão Dương rốt cuộc cũng vung tay lên: “Xong rồi, chúng ta xuống núi đi!”

……

Khi đoàn người trở lại thôn, chiều hôm đã nổi lên bốn phía.

Phía trước là cửa Dương gia, lão Dương dẫn theo đám con cháu đi đến.

Phía sau, Tôn thị dẫn theo ba đứa con, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Sau khi phân gia, liền không thể từ cửa chính Dương gia đi vào, trừ phi gặp tình huống đặc thù.

Trong phòng Dương Hoa Trung, truyền ra tiếng Lão Tôn và Dương Hoa Trung đang nói chuyện.

Dương Nhược Tình âm thầm cong cong khóe môi.

Có ông ngoại ở đây, thật là tốt! Không cần lo lắng cha ở nhà cả ngày cô đơn, muốn uống miếng nước cũng khó khăn.

“Tình Nhi, con dẫn theo hai đệ đệ đi nghỉ, nương đi đun nước, nấu cơm tối.” Tôn thị nói.

“Nương, ngài mang các đệ đệ đi nghỉ thì tốt hơn, để con tới nấu cơm tối cho!” Dương Nhược Tình đề nghị.

“Cũng được!”

Vì thế, hai mẹ con chia nhau làm việc.

Dương Nhược Tình đổ đầy nước lạnh vào nồi.

Trên chiếc bếp được khảm vào giữa hai chiếc nồi để nấu cơm còn có ba chiếc nồi sành lớn nhỏ.

Những chiếc nồi sành rất hữu ích.

Có thể dùng để nấu nước, cung cấp nước uống và tắm rửa cho cả gia đình, cũng có thể dùng để nấu cơm, hầm canh.v.v.

Ngoài ra, còn có một chiếc nồi sành rất lớn, sau này sẽ được dùng để nấu cám heo.

Dương Nhược Tình suy xét đến việc mọi người leo núi đổ nhiều mồ hôi, buổi tối cần phải tắm nước nóng, nên đã đổ nước vào đầy các nồi lớn nhỏ.

Nên nấu món gì cho bữa tối đây?

Nàng lại bắt đầu cân nhắc.

Hôm nay có hơi chút mệt mỏi, nên nàng không muốn phiền phức quá mức.

Đột nhiên nhớ đến lần trước họp chợ, nàng có mua trở về mười cân bột lúa mạch.

Dương Nhược Tình quay trở lại nhà múc khẩu phần ăn cho sáu người, mang thêm hai quả trứng nữa, nàng định làm món bánh trứng hành lá vào buổi tối để chiêu đãi gia đình.

Đập hai quả trứng vào bột mì, một ít hành lá cắt nhỏ, rắc một chút muối rồi đổi qua nước lạnh để bắt đầu khuấy.

Vì sẽ rán mỏng, cho nên không cần xoa thành cục bột, chỉ cần đem chúng nó quấy đều là được.

Sau đó nàng lại hướng cửa bếp cho thêm củi, đun chảo nóng.

Lấy miếng xơ mướp nhúng qua dầu ăn, quét qua đáy chảo để bảo đảm không dính nồi là được.

Sau đó, lại dùng muôi múc mì trứng đổ vào nồi..

Chỉ cần làm giống như khi chiên trứng, đổ từ trên xuống dưới dọc theo miệng nồi, xoay thành hình tròn ……

Bột trứng gà ở dưới nhiệt độ nóng, nhanh chóng đặc lại, dính vào đáy nồi.

Dương Nhược Tình đánh giá đã được một mặt, liền nhanh tay lật mặt bánh, sau đó giống như phơi chăn, điều chỉnh bột bánh vào khuôn.

Nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng lại cần tốc độ và kỹ năng của tay.

Hắc hắc, chó độc thân có tốc độ ‘quay tay’ cực nhanh, Dương Nhược Tình viền bánh rất điệu nghệ!

Một miếng bánh tròn được dựng lên hoàn hảo, không có nửa điểm bị vỡ.

Hơn nữa, mặt được rán trong nồi trước đó đã hiện đúng màu vàng kim cực ngon mắt.

Đem tất cả bột rán xong, cái khay nhỏ trên bệ bếp đã chất được một chồng bánh trứng rất dày.

Mùi thơm ngào ngạt, bánh nóng hầm hập, trứng gà cùng hành thái điểm xuyết trong đó, chỉ liếc mắt một cái, cũng khiến người ta muốn ăn.

Những chiếc bánh được gấp lại như một chiếc chăn bông nhỏ, xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng.

Cho rằng nếu chỉ ăn bánh thì có hơi chút đơn điệu, Dương Nhược Tình lại lấy một ít cây tể thái tới băm, thêm chút nước tương, dấm, ớt, làm thành một món ăn kèm ngon miệng.

Cứ như vậy, khi ăn có thể vừa cắn một ngụm bánh kèm một ngụm đồ ăn cay.

Hoặc cuộn đồ cay vào trong bánh để ăn kèm!

Khi nàng đem bánh và đồ ăn cay bê vào trong phòng, vừa lúc nghe thấy Dương Hoa Trung đang dò hỏi chuyện ở giữa sườn núi, xảy ra giữa hai tỷ đệ Dương Nhược Tình, Đại An và người của nhị phòng .

“Nhị ca thật quá đáng! Đây là lần thứ hai thô bạo với nhi tử của ta! Một người trưởng bối, sao có thể làm ra những chuyện như vậy!”

Mặt Dương Hoa Trung âm trầm, vô cùng không vui.