Chương 141: Em của ta chính là đệ của ngươi

“Tỷ, Phong Đường ca!”

Âm thanh chen ngang của Đại An vang lên, đồng thời người cũng chen chúc tới, đứng ở giữa Dương Nhược Tình cùng với Lạc Phong Đường.

Dương Nhược Tình lui về phía sau hai bước, trực giác nói cho nàng biết, tiểu tử Đại An này, chắc chắn vừa nãy đã đẩy nàng ra.

Cười thầm lắc đầu, nàng vẫn đứng tại chỗ, nghe Đại An nói chuyện với Lạc Phong Đường.

Đại An ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành nhìn Lạc Phong Đường.

“Phong Đường ca ca, đa tạ huynh vừa nãy đã bảo hộ đệ!”

Lạc Phong Đường mỉm cười, nói với Đại An: “Không có gì!”

Đại An lại nói: “Đệ cũng thay tỷ nói tiếng cảm ơn Phong Đường ca!”

Lạc Phong Đường nhìn Dương Nhược Tình đang đứng ở một bên, khuôn mặt hơi ửng đỏ. “Đại An, vậy càng không có gì, đệ cũng đã nói, chúng ta là người một nhà!”

Đại An gật gật đầu, nhìn Dương Nhược Tình, lại nhìn Lạc Phong Đường, trên mặt lộ ra một tia rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi quay đầu đi.

Tỷ tỷ và Phong Đường ca, chắc chắn còn có lời muốn nói, vẫn nên để họ ở riêng đi!

Nhìn bóng lưng Đại An rời đi, Lạc Phong Đường cảm khái một tiếng: “Đại An thật hiểu chuyện! Ta thật là hâm mộ ngươi, Tình Nhi, có một đệ đệ biết che chở cho tỷ tỷ!”

Dương Nhược Tình thu hồi ánh mắt đang nhìn Đại An, cười nói với Lạc Phong Đường: “Không cần phải hâm mộ, chẳng phải Đại An đã nói sao, chúng ta là người một nhà. Đệ đệ của ta, còn không phải là đệ đệ của ngươi sao?”

Đệ đệ của ta, cũng là đệ đệ của ngươi......

Lạc Phong Đường ở trong lòng không ngừng suy nghĩ về câu nói này.

Mặc dù biết rõ ý của Tình Nhi, nhưng hắn vẫn nhịn không được đem câu nói này liên tưởng đến rất nhiều, rất nhiều......

Lạc Phong Đường đứng tại chỗ, nhếch nhếch miệng, vậy mà lại ở trước mặt mọi người mất tập trung.

Dương Nhược Tình quan sát dáng vẻ 'vô hạn hướng tới' của nam hài trước mắt, không hiểu ra sao.

“Đường Nha Tử? Đường Nha Tử!” Nàng kêu hắn hai tiếng, lại đưa tay lắc lắc trước mặt hắn.

Lạc Phong Đường lấy lại tinh thần.

“Sao vậy Tình Nhi?” Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình đưa tay chỉ lên mặt trời trên đỉnh đầu đã sắp ngả về tây. “Ngươi nên đi đốt áo lạnh đi, nếu không mặt trời sẽ xuống núi, trời sắp tối rồi!”

“Ừ, được rồi!”

Hắn gật gật đầu, lại gật đầu với Tôn thị và Tiểu An đang ở phụ cận cách đó không xa, rồi quay người đi tới phía khu rừng bên kia.

Vừa đi được mấy bước, sau lưng lại truyền tới tiếng gọi của Dương Nhược Tình.

Hắn dừng chân xoay người, nhìn về phía nàng.

Dương Nhược Tình đuổi theo, đem một cái giỏ trúc đưa cho hắn, trách mắng nói: “Cái đồ ngốc này, giỏ trúc cũng không mang theo, tý nữa đốt cái gì?”

Lạc Phong Đường cúi đầu nhìn, giỏ trúc mà nữ hài đang giơ lên trước mặt hắn, chính là cái mà hắn đã để quên!

Lúng túng!

“Ha ha!” Hắn gượng cười hai tiếng, đưa tay nhận lấy cái rổ.

Lúc hai người đang đổi rổ, nàng đột nhiên đến gần một bước, đè thấp âm thanh xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói với hắn: “Cặp hoa đó, ta rất thích, đa tạ ngươi!”

Lạc Phong Đường tim đập bình bịch, mặt đỏ tới mang tai đứng lên.

Nàng lại ngẩng đầu, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt của nàng, gương mặt cũng đỏ bừng.

Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn hắn, nhìn đến nỗi làm trong lòng hắn một trận hốt hoảng.

“Lần sau, không được phép lại như vậy nữa, hơn mười văn tiền, một cân thịt heo! Ngươi có hiểu không?” Nàng lại căn dặn.

Hắn đè ép đồ vật trong lồng ngực sắp nhảy ra ra kia, đần độn gật đầu một cái: “Ừ, ngươi nói gì, thì là vậy......”

“Ha ha ~”

Dương Nhược Tình bị dáng vẻ đần độn này của hắn làm cho bật cười.

“Được rồi, vậy ngươi mau đi đi, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai sẽ lấy đậu tương ra ngâm, để tới tối làm đậu phụ. Sáng sớm ngày mai ngươi lại tới nhé!”

“À, được rồi!”

“Ừ, đi thôi, đi thôi!”

Thân hình nam hài cao lớn, rất nhanh đã biến mất ở bên trong núi rừng.

Dương Nhược Tình xoay người lại, đi tới chỗ tảng đá lớn bên kia.

Dương lão đầu khoang chân ngồi trên tảng đá lớn hút khói, những người khác trong Dương gia thì kẻ đứng, người ngồi.

Trong đội thiếu đi mất mấy người.

“Đại An, Nhị bá với Lan Nhi tỷ đâu rồi?”

Dương Nhược Tình nhỏ giọng hỏi Đại An.

“Nhị bá la hét nói xương tay bị gãy rồi, nên muốn đi xem đại phu, cũng mang theo Lan Nhi tỷ về thôn trước luôn.” Đại An nói.

“Tứ thúc cùng tiểu cô lại đi đâu rồi?” Ánh mắt Dương Nhược Tình lại nhìn một lần, hỏi lại.

“Tứ thúc đi hộ giá, còn tiểu cô thì nói không bò nổi, cũng đi xuống núi luôn.”

“A......”

Bên kia, Dương lão đầu đã nhìn thấy Dương Nhược Tình.

“Mập Nha trở về rồi? Vậy chúng ta tiếp tục đi lên núi thôi!”

“Vâng!” Dương Nhược Tình giòn tan đáp lại, cũng nhấc lên giỏ trúc nhà mình.

Thế là, Dương lão đầu được Dương Hoa Sao nâng đỡ, từ trên tảng đá lớn đi xuống.

Nói là nâng, thật ra cũng chỉ là phụ một tay mà thôi.

Dương lão đầu sáu mươi hai tuổi, nhưng xương cốt lại rất cứng rắn, ngoại trừ đầu tóc có chút hoa râm, nhưng lưng thì không còng chút nào.

Dương lão đầu đứng ở trên mặt đất, lôi tẩu thuốc lá trong tay để vào sau lưng, đôi mắt nhìn về phía đám người phía sau, rồi lại quay đầu đi tới dốc núi bên kia leo lên.

Đám người lần lượt đuổi kịp.

Không có gánh nặng là Dương Hoa Mai, Ngũ thúc Dương Hoa Châu trực tiếp ôm Tiểu An đang ở trong tay Tôn thị, đặt lên bờ vai mình.

Tôn thị đi theo bên cạnh đỡ.

Bên này, Dương Nhược Tình và Đại An hai người cùng hỗ trợ lẫn nhau leo lên núi, nhị đường ca Dương Vĩnh Tiến đang đi ở phía trước lại cố ý rớt lại phía sau, đi cùng với hai tỷ đệ bọn họ.

Dương Vĩnh Tiến đè thấp âm thanh nói với Dương Nhược Tình và Đại An: “Hai người các ngươi, vừa nãy làm rất tốt!”

Tính cách Đại An có chút cô độc, không thích nói chuyện với người bên cạnh, chỉ đâm đầu gấp rút lên đường.

Dương Nhược Tình lại mở to mắt, cười nói với Dương Vĩnh Tiến: “Nhị ca, sao huynh lại nói vậy?”

“Ha ha, chính là những lời các ngươi mắng Nhị thúc với Lan nha đầu vừa nãy, làm người nghe cảm thấy hả giận rất nhiều!” Dương Vĩnh Tiến lại nói, còn âm thầm giơ ngón tay cái với Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình lắc đầu nở nụ cười: “Muội không có mắng tỷ ấy, muội chỉ nói sự thật.”

“Cho dù là mắng nàng thì cũng đáng! Huynh từ lâu đã không vừa mắt Lan nha đầu này rồi, suốt ngày tỏ vẻ!”

“Huynh cũng nhìn không quen, vậy tại sao vừa nãy không xông tới khiển trách vài câu?”

Dương Nhược Tình hỏi lại, đối với Nhị đường ca này, ấn tượng của nàng với hắn cũng không tệ.

Lần trước phân gia xong, những người khác trong Dương gia đều không thèm tới giúp đỡ khuân đồ, chỉ có hắn cùng với Ngũ thúc tới!

Chuyện phân gia này, Dương Nhược Tình vẫn còn nhớ rất kỹ.

“Ai, huynh là một người nam nhân, lại lớn hơn muội ấy, nếu mà đấu võ mồm với muội ấy, khác nào làm trò cười cho người khác!” Dương Vĩnh Tiến nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu, điều này cũng đúng.

“Nhị ca, Vĩnh Tiên đại ca vẫn tốt chứ?” Dương Nhược Tình hỏi lại.

Vừa nãy Dương Nhược Lan lôi kéo hai mẹ con Mộc gia tới, ngay trước mặt mọi người nói những lời qùy liếm kia, Dương Vĩnh Tiên đều ở bên cạnh nghe thấy được!

Hắn với Mộc Tử Xuyên cùng học chung trong một học đường trên trấn, cũng cùng một phu tử dạy.

Chuyến này coi như trong thôn Trường Bình chỉ còn sót lại hai người đọc sách, bọn họ lại còn cùng nhau đi tham gia thi tú tài.

Mộc Tử Xuyên thi đậu, nhưng hắn thì lại trượt, mặt mũi, trong lòng, sợ là đều không vui.

Nghe thấy Dương Nhược Tình hỏi, nụ cười trên mặt Dương Vĩnh Tiến cũng biến mất không thấy.

Hắn gục đầu xuống, trầm giọng nói: “Trong lòng đại ca chắc chắn là không thoải mái rồi. Dù sao, huynh tin tưởng huynh ấy chắc chắn sẽ khôi phục lại tinh thần, năm nay không được, cùng lắm thì sang năm lại thi!”

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Đúng vậy, muội cũng tin tưởng đại ca nhất định sẽ được!”

Lời này vừa nói ra, Dương Nhược Tình lại trái lương tâm một hồi!

Dương Vĩnh Tiên năm nay mười chín tuổi, tám tuổi học vỡ lòng, cho tới bây giờ đã hơn mười năm.

Hắn là người được Dương gia dùng hết toàn lực bồi dưỡng, muốn trong nhà có một người đọc sách. Vì để cho hắn có thể chuyên tâm nghiên cứu học vấn, hôn sự đã kéo dài nhiều năm.

Mười mấy năm trôi qua, hắn vẫn chỉ là một học trò nhỏ.

Ai, tư chất này, chẳng trách lại khiến cho người ta lo lắng!