Mảnh trăng sáng, gió nhẹ thổi, nằm bên mép giường, lắng nghe cha kể chuyện xưa……
Hai tỷ đệ Dương Nhược Tình và Đại An, vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
Mãi cho đến khi Dương Hoa Trung nói xong, hai tỷ đệ mới định thần lại.
Bên kia, Tôn thị và Lão Tôn cũng lẳng lặng nghe, người trong phòng đều chìm đắm trong đoạn nút thắt của tổ tiên họ Dương!
“Cha, con còn muốn hỏi một chút.” Dương Nhược Tình hắng giọng tiến lại gần.
“Ông nội sinh ra trong gia đình tiểu địa chủ, còn có bốn năm chục mẫu ruộng, trong nhà cũng có người ở. Sao bây giờ gia cảnh lại như vậy?”
“A?” Dương Hoa Trung không nghĩ tới Dương Nhược Tình sẽ hỏi việc này, có hơi chút sửng sốt.
“Ông nội con sau khi sinh, đúng lúc gặp thiên tai, liên tục ba năm đồng ruộng không có thu hoạch.”
Dương Hoa Trung đem miếng bánh trứng cuối cùng trong tay nhét vào trong miệng, nói tiếp: “Giai đoạn đó, làng trên xóm dưới, người chết đói rất nhiều, Dương gia ta tuy nói có tồn chút lương thực, nhưng cũng không duy trì được lâu như vậy!”
“Cho toàn bộ người ở nghỉ việc, còn tằng tổ phụ con thì bắt đầu bán của cải lấy tiền mặt.”
“Vùng này mấy năm liên tục thiên tai, ruộng đất cũng khó bán, tằng tổ phụ con cũng bị đói chết.”
“Sau này, nhờ có lương thực do triều đình cứu tế, mới vượt qua một kiếp nạn này.”
“Tằng tổ mẫu của con chỉ là một quả phụ, một mình nuôi ông nội con, không thể làm được công việc đồng ruộng, liền đem đồng ruộng bán đi lấy tiền mặt, hoặc là cho người khác thuê. Gia đạo, cứ như vậy càng ngày càng lụn bại!”
Hóa ra là có chuyện như vậy!
Dương Nhược Tình âm thầm gật đầu.
Theo nàng biết, ở thời đại này, một quả phụ muốn nuôi lớn hài tử đúng thật không dễ dàng.
Đồng ruộng cho người khác thuê, cũng chỉ thu được một ít địa tô, ngày ngày trôi qua cũng không dễ dàng.
Đặc biệt là trong nhà không có nam nhân làm trụ cột, chắc chắn còn phải bị người trong thôn ức hiếp.
Cho người ta thuê đồng ruộng, ngày tháng trôi qua, đến khi muốn thu hồi về để chính mình gieo trồng, nói không chừng người ta còn ăn vạ không trả!
Cãi cọ, là không thiếu được!
“Cha!”
Dương Nhược Tình ngắt lời Dương Hoa Trung, dò hỏi: “Con thấy đường tỷ Lan nhi, lớn lên thật là đẹp! Nhưng bộ dáng ngũ quan, không giống nhị bá cũng không giống Nhị mẹ!”
“Đâu chỉ không giống nhị bá, Nhị mẹ, nàng ta không giống toàn bộ người trong Dương gia!” Đại An nối tiếp lời nói của Dương Nhược Tình.
“Đúng vậy!” Dương Nhược Tình gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Cha, đường tỷ Lan nhi, thật sự là con gái của nhị bá cùng nhị mẹ?”
Dương Hoa Trung cười khổ, nói: “Khuê nữ ngốc, con hỏi gì vậy!”
“Cha, dù lời này của con có ngốc đi chăng nữa thì ngài cũng trả lời đi, có phải hay không ạ?”
“Phải, đường tỷ Lan nhi của con chính là cháu gái chính tông của Dương gia ta. Dù sao ——”
“Sao ạ?”
“Những người lớn tuổi trong thôn đều nói, bộ dáng đường tỷ Lan nhi của con trông giống hệt tằng tổ mẫu cụ ngoại của nàng!”
“A?”
Dương Nhược Tình kinh ngạc, chính là người phụ nữ năm đó cùng tằng tổ phụ thông đồng sao?
“Một người ở thôn bên có hỏi bà đồng, xem canh giờ của Lan nhi liền nói, nàng chính là vị tổ tiên nào đó của Dương gia trước kia chuyển thế, đây là nhân quả!” Dương Hoa Trung cuối cùng nói.
“Thì ra là thế!”
Dương Nhược Tình bừng tỉnh gật đầu.
Mấy chuyện chuyển thế luân hồi này, nàng không dám tin.
Nhưng dù sao, Dương Nhược Lan được di truyền nhan sắc họa thủy của vị kia, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Hơn nữa, Dương Nhược Lan cũng không phải là một cây đèn cạn dầu!
“Tình Nhi, nên ăn đã ăn xong rồi, nên hỏi cũng hỏi xong rồi. Lúc này cũng không còn sớm nữa, chúng ta có phải nên tắm rửa rồi đi ngủ không?”
Tôn thị xoa đầu Dương Nhược Tình và Đại An, cười tủm tỉm hỏi.
Dương Nhược Tình thè lưỡi: “Hi hi, tối nay đã ghiền! Vâng, vậy để con thu dọn chén đũa sau đó tắm rửa đi ngủ!”
Ngày mai, Trường Canh cùng Đại Ngưu thúc sẽ qua bên này giúp gia đình nàng gieo cây cải dầu cùng lúa mạch.
Hạt giống, đều mượn của hai nhà bọn họ.
Hôm nay đốt áo lạnh, mấy ngày nữa sẽ là lập đông.
Hạt cải dầu và lúa mì trồng vào thời điểm này chắc chắn sẽ bị giảm thu hoạch rất nhiều trong năm tới, không được như ý muốn so với trồng đúng mùa vụ.
Tuy nhiên, có thể thu hoạch một ít vẫn còn hơn là để đất bỏ hoang.
Ăn xong cơm tối, Tôn thị vào phòng bếp dọn dẹp, Dương Nhược Tình nhờ Lão Tôn lại đây hỗ trợ ước lượng đậu tương.
Chiếu theo khế ước mua bán với Tụ Vị Hiên, trong mùa đông, cứ cách ba ngày phải đưa một chuyến đậu hủ lên tửu lâu trên trấn.
Mỗi một chuyến đưa 50 cân đậu phụ, mỗi miếng nửa cân, tức là một trăm miếng đậu phụ.
Dương Nhược Tình tính toán theo kinh nghiệm làm đậu phụ của bản thân, hai cân đậu tương làm được mười cân đậu phụ, năm mươi cân đậu phụ phải ngâm mười cân đậu tương!
Vì thế, nàng cùng Lão Tôn ước lượng mười cân đậu tương, dùng nước ngâm trong hai thùng gỗ lớn.
Đậu tương ngâm xong, phải để qua sáu canh giờ mới có thể nghiền thành sữa đậu nành.
Bây giờ bắt đầu ngâm, sáng sớm ngày mai là có thể đem ra nghiền.
Người một nhà rửa mặt xong, từng người về phòng ngủ.
Hôm sau, thúc Trường Canh và thúc Đại Ngưu hai người sẽ đến đây.
Gia đình Dương Nhược Tình phân ra, được cấp cho hai mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn.
Hai mẫu ruộng nước chưa làm gì, đang tính để sang năm gieo thóc.
Nửa mẫu ruộng cạn ở bên rừng cây kia, là do Dương gia khai hoang mà ra, không thích hợp gieo trồng cây cải dầu cùng lúa mạch.
Còn dư lại một mẫu rưỡi ruộng cạn chưa gieo trồng gì cả.
Một mẫu rưỡi ruộng cạn này, Tôn thị tính giữ lại ba phần ruộng cạn, đến lúc đó san bằng làm thành vườn rau.
Dư lại một mẫu sẽ chia làm hai phần, một nửa dùng để trồng lúa mạch, một nửa dùng để trồng cây cải dầu.
Buổi sáng, Tôn thị cùng Đại Ngưu và Trường Canh đều đi ra đồng trồng cây cải dầu và lúa mạch.
Dương Nhược Tình ở nhà với đệ đệ Đại An.
Hai tỷ đệ mất cả ngày trời xay mười cân đậu nành thành sữa đậu nành, đổ đầy một cái thùng gỗ đặt ở góc nhà phơi khô, đậy lại bằng rây tre để chống bụi.
Ước chừng buổi trưa đã đến gần, hai chị em rũ cánh tay đau nhức, bắt đầu dọn cơm trưa.
Buổi trưa ăn nên ăn món gì đây?
Đây là vấn đề Dương Nhược Tình cần phải suy nghĩ lúc này.
Nàng tìm đến một chiếc thùng gỗ, bên trong thùng gỗ có đựng nước để nuôi ít cá chạch và cá nhỏ.
Đây là những lần trước bắt lươn nàng tiện tay làm, nuôi ở trong thùng nước vài ngày, mỗi ngày đều phải thay nước.
Đến hôm nay cá chạch đã nhả hết bùn, không cần giết liền có thể trực tiếp cho vào nồi để nấu.
Dùng cái vợt trúc múc cá chạch và cá nhỏ bằng ngón tay lên, ước lượng tầm một cân, nàng gật đầu hài lòng.
Dương Nhược Tình quyết định đợi lát nữa dùng ớt đỏ để nấu, có thể được một tô bự ăn chung với cơm rất ngon.
Bột ngô, rắc chút caramen lên trên là đã có được một nồi bánh ngô thơm và ngọt.
Sau khi gia đình phân ra, rau dưa trong nhà đều là thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân hai nhà cho.
Lão Tôn tới đây, cũng mang đến một ít cải trắng, măng tây cùng đậu côve.
Sau nhiều ngày, rau ăn gần hết, cuối cùng chỉ còn lại một ít bắp cải bị vàng lá và hai cây xà lách.