Dương Nhược Lan bị làm lơ nên mắc cỡ, trên mặt nóng hừng hực.
Đúng lúc này, trên một tảng đá bên cạnh có người “Ha ~” một tiếng nở nụ cười.
Dương Nhược Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Dương Nhược Tình đang cười tủm tỉm dòm sang bên này.
Mà bên cạnh mình, Mộc Tử Xuyên vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đột nhiên liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn về phía Dương Nhược Tình, đáy mắt lóe qua ánh sáng.
Dương Nhược Lan u ám một chút, bàn tay nhỏ bé giấu ở trong tay áo vô ý thức nắm chặt thành quyền.
“Tình Nhi muội muội, có chuyện gì mà buồn cười như vậy chứ? Muội nói ra để mọi người cùng vui đi?” Dương Nhược Lan dịu dàng hỏi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình xuy một cái tiếng: “Là tỷ đó!”
“Ta?”
“Đúng vậy, chính là tỷ!”
“Ta làm sao vậy?” Dương Nhược Lan hỏi lại, vô ý thức giơ tay lên vuốt mặt mình.
Trên mặt mình không có dính bụi mà!?
Lại nhẹ nhàng kéo kéo làn váy trên người.
Hoàn hảo, làn váy không có nếp uốn!
“Lan Nhi tỷ, đừng sờ đừng nhìn nữa, muội là đang cảm thấy lời nói của tỷ buồn cười mà thôi!” Dương Nhược Tình lớn tiếng nói.
“Lời nói của ta buồn cười?”
Dương Nhược Lan liếc mắt nhìn Mộc Tử Xuyên bên cạnh.
Mộc Tử Xuyên vẫn còn đang nhìn chằm chằm Dương Nhược Tình bên kia.
Dương Nhược Lan tức giận âm thầm nghiến răng, nhưng lúc ngẩng mặt lên, lại cười đến càng dịu dàng, thân thiện.
“Tình Nhi muội muội, những lời tán dương Tử Xuyên ca ca vừa nãy của ta và cha ta, cũng không phải là nói ngoa! Thị trấn quả thực đã dán bảng cáo thị, Tử Xuyên ca của chúng ta đứng đầu bảng, là người đầu tiên đỗ tú tài của thôn Trường Bình chúng ta, giành vinh quang về cho thôn!”
Dương Nhược Lan đang nói liền hơi ngừng lại, tiếp tục hỏi Dương Nhược Tình: “Muội muội cảm thấy ta nói chuyện nực cười, chẳng lẽ ở trong lòng muội muội, cảm thấy Tử Xuyên ca ta cũng không phải có thực học, đỗ tú tài là chỉ là do may mắy thôi?”
Dương Nhược Tình cười lắc đầu: “Thi đậu chính là thi đậu, không liên quan gì đến may mắn hay không!”
“Vậy ý muội muội là gì? Chẳng lẽ...... Muội muội thấy Tử Xuyên Ca ta thi đậu tú tài, hối hận vì những hành động từ hôn lúc trước. Nên bây giờ không ăn được quả nho thì lại nói quả nho chua?” Dương Nhược Lan lại tiếp tục hỏi.
Dương Nhược Tình khoát tay áo. “Lan Nhi tỷ, tỷ đừng có đoán mò nữa. Một chút cũng không đúng, muội buồn cười là vì cảm thấy tỷ tỷ mặt nóng mà dán mông lạnh thôi!”
Cái gì?
Chân mày lá liễu Dương Nhược Lan hơi hơi cau lại.
Âm thanh của Dương Nhược Tình lại tiếp tục truyền đến: “Muội chưa từng gặp ai sẽ nịnh nọt giống như tỷ vậy. Tỷ thử nhìn một chút xem, Mộc Tử Xuyên cũng không thèm phản ứng với tỷ, vậy mà tỷ cùng với nhị bá vẫn mặt dày xán đến. Há mồm ngậm miệng là 'Tử Xuyên Ca ta', tỷ mang họ Mộc sao? Hay là hắn ta mang họ Dương?”
“Ta, ta......”
Dương Nhược Lan bị Dương Nhược Tình nói cho á khẩu không trả lời được.
Nhìn Mộc Tử Xuyên một chút, một đôi mắt vẫn thẳng tắp đuổi theo Dương Nhược Tình.
Mà những người nhà của lão Dương bên kia, từng người đều dùng ánh mắt không chấp nhận được nhìn chằm chằm nàng và cha nàng.
Dương Nhược Lan nghiến răng, giơ đôi tay trắng nõn, mềm mại, nhỏ bé kia lên níu lấy tay áo của Mộc Tử Xuyên.
“Tử Xuyên Ca, huynh mau nói chuyện giúp muội đi! Lan Nhi là thật tâm kính nể huynh, nhưng mà Tình Nhi, muội ấy lại trước mặt mọi người nói móc cười nhạo muội như vậy. Tử Xuyên Ca, chỉ có huynh mới có thể giúp muội thôi......”
Dương Nhược Lan phát huy cái gọi là điềm đạm đáng yêu đến cực hạn, một đôi mắt ngước nhìn gò má tuấn tú của Mộc Tử Xuyên, dáng vẻ tủi thân giống như lúc nào cũng có thể khóc lên vậy.
Mộc Tử Xuyên chậm rãi quay mặt lại, ánh mắt rốt cục cũng rơi vào trên gương mặt của Dương Nhược Lan.
Mắt của nam hài, sáng sủa trong suốt, giống như một dòng nước suối.
Dương Nhược Lan không khỏi sững người một lúc, gương mặt hiện lên hai vệt ửng hồng.
Tử Xuyên Ca, huynh ấy rốt cục cũng bằng lòng nhìn ta sao?
Trong lòng nàng ta điên cuồng hô to, tim đập loạn xa!
Chỉ cần có thể hấp dẫn ánh mắt của huynh ấy, nàng tin tưởng ánh mắt của huynh ấy chắc chắn sẽ luôn dán chặt vào mình, làm cho huynh ấy không có cách nào dời đi nữa!
Vì vậy, Dương Nhược Lan âm thầm điều chỉnh tiêu cự của ánh mắt, khóe môi cong lên, cố gắng làm cho bản thân trở lên thật xinh đẹp trước mặt Mộc Tử Xuyên!
Nàng cảm giác được huynh ấy đưa tay lên, cũng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, hô hấp của nàng nhất thời cứng lại!
Triệu quả phụ cùng Dương Hoa Lâm ở bên cạnh cũng đều thấy được một màn này.
Đáy mắt Triệu quả phụ xẹt qua vẻ kinh ngạc, còn Dương Hoa Lâm thì lại kích động đến bắp thịt trên mặt đều sắp áp súc hết lại với nhau.
Nuôi một khuê nữ hiểu chuyện, thực sự là tốt!
Nếu như khuê nữ có thể gả cho Mộc Tử Xuyên, làm nương tử của tú tài, về sau Mộc Tử Xuyên trúng cử, thi đậu trạng nguyên, hắn người cha vợ này đều có thể đi theo rạng rỡ rồi!
Tốt, tốt lắm, Lan Nhi có bản lĩnh, lại dùng chút sức lực!
Dương Nhược Tình bên này cũng hơi hơi ngoẹo đầu.
Từ góc độ chỗ ngồi của nàng nhìn thấy, vừa vặn nhìn thấy gò má của Mộc Tử Xuyên.
Nữ ngửa đầu, ánh mắt trìu mếm.
Nam cúi đầu, ôn nhu lưu luyến.
Hắn còn nắm lấy cổ tay của nàng.
Thoạt nhìn, thật đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mà!
Nhưng mà, Dương Nhược Tình lại âm thầm bĩu môi.
Tiểu tử này, bình thường luôn giả vờ thanh cao, giả vờ nhã nhặn, thì ra cũng nhàm chán như vậy!
Da mặt còn dày hơn da heo, chưa gì đã nắm tay Dương Nhược Lan, thật sự coi những người đang ngồi nghỉ tạm ở đây là người chết cả sao?
Đôi cẩu nam nữ, muốn thể hiện tình cảm, thì đi ra chỗ khác mà làm!
Dương Nhược Tình nhíu chân mày lại, dự định đứng dậy quát lớn hai câu.
Đúng lúc đó, Mộc Tử Xuyên đột nhiên có động tác.
Hắn rút bàn tay đang nắm cổ tay của Dương Nhược Lan quay trở về lại tay áo của chính mình.
“Dương cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin đừng làm khó ta!”
Sau đó, hắn cầm lấy vạt áo đang bị Dương Nhược Lan níu, từng chút từng chút một kéo ra.
Lui qua một bên, kéo dãn khoảng cách với Dương Nhược Lan.
Giơ tay vuốt chỗ nếp nhăn do Dương Nhược Lan cầm lấy tạo ra, trên mặt Mộc Tử Xuyên không hề che giấu sự ghét bỏ.
“Ha ha ha......”
Dương Nhược Tình cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười to.
Các đường ca phòng lớn của Dương gia, cũng âm thầm cười trộm.
Dương Nhược Lan ngây ra tại chỗ, gương mặt đỏ bừng lên, thật sự muốn tìm cái kẽ đất để chui xuống!
Triệu quả phụ ngồi ở một bên nghỉ xong rồi, lại nhìn trò hay vừa ra, tâm tình vui sướng đứng dậy, bắt chuyện với Mộc Tử Xuyên: “Tử Xuyên này, chúng ta đi đốt áo lạnh cho cha con, nhân tiện nói chuyện con đã thi đậu tú tài cho ông ấy nghe!”
“Vâng!”
Mộc Tử Xuyên cung kính lên tiếng, đưa tay ra nâng Triệu quả phụ.
Ánh mắt lại nhịn không được một lần nữa nhìn về phía Dương Nhược Tình bên kia.
Dáng vẻ Tình Nhi khi cười rộ lên, thật là xinh đẹp, so với dáng vẻ kệch cỡm của Dương Nhược Lan kia, còn đẹp hơn mấy lần!
Triệu quả phụ phát hiện con mắt của con trai vẫn còn liếc tới trên người Dương Nhược Tình liền không vui.
Bà nghiêng người chặn lại ánh mắt của Mộc Tử Xuyên: “Đi thôi, đi thôi, đợi lát nữa mặt trời sẽ xuống núi rồi!”
“Vâng!”
Hai mẹ con cùng nhau đi xa dần về phía sườn núi từng mảnh từng mảnh cây rừng.
Ở bên này, Dương Nhược Lan vẫn còn chết lặng, trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình, một bộ hận không thể nhào lên cắn chết nàng.
Dương Nhược Tình cũng rất thoả mãn khi thấy vẻ mặt này của Dương Nhược Lan.
Ai bảo ngươi cứ giả vờ yếu đuối, giả vờ nhu thuận, nhìn xem, bị làm tức giận một cái, liền lộ ra nguyên hình, khuôn mặt thật dữ tợn!
Đáng đời!
“Mập Mạp, rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi chuyện gì? Mà ngươi lại ở ngay trước mặt Mộc Tử Xuyên châm biếm ta?”
Dương Nhược Lan đi lên phía trước nửa bước, gương mặt căm giận bất bình, lớn tiếng chất vấn Dương Nhược Tình.
“Một nét không thể viết ra được hai chữ Dương, ngươi ở ngay trước mặt người ngoài khiến ta trở thành trò cười như vậy, mất mặt chính là lão Dương gia, đối với chính ngươi thì cũng có gì tốt?”
Nghe thấy Dương Nhược Lan nghiêm nghị chất vấn, Dương Nhược Tình thu lại ý cười, vỗ tay một cái, từ trên tảng đá nhảy xuống.
Không để ý tới Tôn thị đang ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên giải an ủi, Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên nhìn thẳng Dương Nhược Lan cười nhạo.
“Ngươi mà cũng có mặt mũi nói câu một nét không viết ra được hai chữ Dương sao? Ngươi biết rõ chuyện ta và Mộc Tử Xuyên giải trừ hôn ước, biết rõ hai nhà chúng ta không thèm nể mặt mũi nữa, mà ngươi lại còn rất là vui vẻ lôi kéo bọn họ qua chỗ này?” Dương Nhược Tình hỏi phản lại.