Chương 139: Bỏ Đá Xuống Giếng( Canh Một )

Dương Nhược Lan còn chưa có suy nghĩ xong, Dương Hoa Lâm ở một bên đã thay nàng ta giải thích: “Lan Nhi nhà ta là do thấy nương của Tử Xuyên leo núi khổ quá, tốt bụng phụ một tay! Trước giờ Lan Nhi luôn là một khuê nữ tốt bụng!”

“Ngừng!” Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn Dương Hoa Lâm một cái.

Nàng một mặt khinh bỉ nói: “Nhị bá cùng với Lan Nhi tỷ đang đánh tâm tư gì, người mắt không mù đều sẽ nhìn thấy!”

“Mập Nha......”

“Cháu lời gì cũng không muốn nói, chỉ có cầu xin một điều.” Dương Nhược Tình lớn tiếng chặn lại lời nói của Dương Hoa Lâm, giơ ngón tay chỉ vào Dương Nhược Lan đối diện.

“Nếu Lan Nhi tỷ muốn dùng lưỡi liếm mông cho Triệu quả phụ, thì cút ra xa một chút. Đừng có ở trước mặt chúng ta mà liếm, muốn ai buồn nôn vậy!”

“Mập Nha, ngươi......”

Dương Nhược Lan tức giận đến mức bộ ngực chập trùng kịch liệt lên xuống, toàn thân run rẩy, đứng không vững!

Dương Hoa Lâm càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ Mập Nha đáng chết, dám bôi nhọ Lan Nhi nhà ta, nếu cha mẹ ngươi không dạy được ngươi, thì để ta tới dạy ngươi!”

Hắn vung bàn tay lên muốn đập lên người Dương Nhược Tình.

“Dừng tay!”

“Không cho phép đánh tỷ của cháu!”

“Đừng......”

Ba người gần như cùng một lúc kinh hô lên.

Theo thứ tự là lão Ngũ Dương Hoa Châu, Đại An và Tôn thị.

Tôn thị lấy thân thể của mình che cho Dương Nhược Tình.

Đại An thì trực tiếp nhặt một cục đá ở trên mặt đất ném tới chỗ Dương Hoa Lâm......

Không nghiêng không lệch, đập trúng ngay trên trán của hắn.

“Bộp” một tiếng vang lên, trán hắn sưng một cục bằng quả trứng chim bồ câu!

Dương Hoa Lâm sờ lên trán mình, cả người nhất thời biến thành con sư tử cuồng bạo.

“Thằng ranh con có nương sinh không có mẹ dạy, dám đánh lão tử? Xem lão tử không đem ngươi vứt xuống dưới vách núi ta liền không mang họ Dương!”

Dương Hoa Lâm nổi cơn điên nhào về phía Đại An.

Những người khác trong Dương gia đều trợn mắt há mồm, không ngờ tới Dương Hoa Lâm lại thật sự động thủ.

Dương Hoa Châu cách chỗ này có mấy bước chân, vội vàng lao đến.

Dương Nhược Tình thì híp mắt lại, ngón tay nắm lại thành nắm đấm, tính toán thời gian và góc độ ra quyền......

Tay Dương Hoa Lâm duỗi tới chỗ Đại An, mắt thấy sắp bắt được.

Bả vai Dương Nhược Tình liền khẽ động, đúng lúc này, một quyền đang muốn đánh ra, biến cố đột nhiên xuất hiện lần nữa.

Một cánh tay đầy sức lực, từ bên cạnh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi tới, nắm chặt tay Dương Hoa Lâm.

Dương Hoa Lâm ngơ ngác một chút, ánh mắt dựa theo cánh tay tráng kiện bền chắc của người kia đánh tới, một đường đi lên trên.

“Ngươi là?” Dương Hoa Lâm kinh ngạc.

Đây không phải là tiểu tử biết săn bắn của nhà họ Lạc ở đầu bên kia của thôn sao?

“Đường Nha Tử, ngươi làm gì? Mau buông tay!”

Hắn nhe răng trợn mắt quát hỏi nam hài cao hơn chính mình trước mặt này.

Một bên dùng sức giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi nắm tay gông cùm, xiềng xích của Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường đứng tại chỗ, lù lù bất động.

Bàn tay kia lại giống như Ngũ Chỉ sơn đè ‘con khỉ ngang ngược' Dương Hoa Lâm phải ngoan ngoãn.

(*) Ngũ Chỉ sơn đè Tôn Ngộ Không

“Dương Nhị thúc, có chuyện gì thì từ từ nói, người đánh tiểu hài tử, là không đúng!” Lạc Phong Đường nhìn chằm chằm Dương Hoa Lâm, lạnh lùng nói.

Dương Hoa Lâm cười nhạo, nheo mắt nhìn Lạc Phong Đường: “Tiểu tử, ngươi muốn ăn hành đúng không? Ta quản giáo cháu ta, người ngoài như ngươi xen vào việc của nhà người khác làm gì?”

“Phong Đường ca không phải người ngoài, huynh ấy là người một nhà của chúng ta!”

Đại An đứng phía sau Dương Nhược Tình đi ra, ngạnh cổ hướng bên này lớn tiếng nói.

Người một nhà?

Câu nói của Đại An giống như một hòn đá ném vào trong hồ nước yên tĩnh.

Mọi người ở đây, ngoại trừ những người tam phòng là hiểu rõ, những người khác thì đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Sao lại kêu là 'người một nhà'?

Chẳng lẽ thật sự giống như những lời đồn đãi ở trong thôn, Mập Nha với Lạc Phong Đường, hai người nhìn hợp mắt nhau?

Từng ánh mắt quan sát nhìn đi nhìn lại trên người Dương Nhược Tình với Lạc Phong Đường.

Dương Nhược Lan lại càng như mèo con ngửi được mùi cá, vừa mới nãy còn phiền muộn cùng uể oải, đã lập tức thay đổi, ngẩng đầu lên.

“Ha ha ha......”

Nàng ta che miệng phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

“Chẳng trách Mập Nha ngươi lại dám cùng Mộc gia thối hôn ước, thì ra là đã sớm để mắt tới Đường Nha Tử rồi? Ai nha, bệnh điên của muội muội khỏi, người cũng có tiền đồ hẳn lên, cưỡi ngựa tìm hoa, một cước đạp hai thuyền, có năng lực nha!”

“Đóng cái miệng thúi của ngươi lại, tỷ tỷ của ta mới không giống như ngươi nói!”

Đại An cướp lời gầm thét với Dương Nhược Lan. Hắn đứng trên tảng đá, xù lên như một con thú nhỏ tức giận.

“Sau này nhà chúng ta cùng với Phong Đường ca sẽ hùn vốn buôn bán, chúng ta cùng nhau kiếm tiền đương nhiên là người một nhà! Ngược lại là Lan Nhi đường tỷ ngươi, há miệng ngậm miệng thì chỉ toàn là yêu với đương. Một cô nương như ngươi không biết cái gì là ngượng ngùng, cái gì là xấu hổ sao!”

Dương Nhược Lan sửng sốt, trên mặt nóng hừng hực.

“Tam thẩm, ngươi nghe một chút đi, dáng vẻ chỉ vào mũi mắng ta của Đại An nhà ngươi, ngươi cũng không quản một chút sao!”

Dương Nhược Lan không thèm dây dưa với Đại An nữa, mà ngược lại đem miệng súng quay về phía Tôn thị.

Tôn thị đang chặn giữa Dương Hoa Lâm với Lạc Phong Đường, tính toán khuyên giải hai người.

Bị Dương Nhược Lan chỉ đích danh yêu cầu chủ trì công đạo, khuôn mặt Tôn Thị liền khó xử.

Lúc này, Dương Nhược Tình luôn giữ yên lặng, nhìn xem Đại An 'chiến đấu', cuối cùng cũng lên tiếng.

Nàng cười tủm tỉm nhìn Dương Nhược Lan đang thở hổn hển, không nhanh không chậm nói: “Đồng ngôn vô kỵ, hài tử lời sẽ không nói láo. Lan Nhi Tỷ, ý đồ kia của tỷ, tiểu hài tử đều có thể nhìn ra, tỷ còn làm ra vẻ cái gì?”

“Tam phòng các ngươi đều không có một ai tốt hết, cùng nhau bắt nạt ta!” Dương Nhược Lan cắn răng nói, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía người Dương gia bên kia.

Người của đại phòng đều làm bộ không nhìn thấy, lão tứ Dương Hoa Minh muốn tới trợ trận, lại bị ánh mắt của Dương lão đầu trừng đứng lại.

Dương Nhược Lan đem hi vọng cuối cùng ký thác lên người Dương Hoa Mai.

Thế nhưng, chỗ ngồi kia vậy mà rỗng tuếch, Dương Hoa Mai không thấy đâu!

Dương Nhược Lan đột nhiên có loại cảm giác tứ cố vô thân, nước mắt trào dâng nơi khóe mắt.

“Cha, thôi quên đi! Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn chúng ta bị người ức hiếp, cha vẫn là buông tay đi thôi!” Dương Nhược Lan dời đến bên cạnh Dương Hoa Lâm, khóc sướt mướt.

Dương Hoa Lâm càng thêm nổi trận lôi đình, nhe răng trợn mắt với Lạc Phong Đường và người của tam phòng.

“Hừ, một cái Mập Nha, một cái Đại An, các ngươi đều cùng nhau tới ức hiếp Lan Nhi nhà ta, nếu hôm nay lão tử không đòi công đạo thì sẽ không bỏ qua...... Gào ~”

Lời thoại ác độc của Dương Hoa Lâm còn chưa nói xong, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.

Khuôn mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ngũ quan đều thay đổi!

“Đường Nha Tử, ngươi muốn làm gì? Mau buông tay, ngươi làm như vậy sẽ khiến xương tay của cha ta bị bóp vỡ......”

Dương Nhược Lan hoảng sợ la lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc hoa dung thất sắc.

Lạc Phong Đường vẫn đứng lù lù bất động, nhưng mà, trên gương mặt đường cong lưu loát kia, lại giống như bị bao phủ bởi một tầng băng sương.

Hắn vẫn đang liên tục không ngừng tăng thêm sức lực, tiếng kêu của Dương Hoa Lâm thì càng lúc càng lớn, sắc mặt càng ngày càng trắng, thân thể co rúc lại một chỗ, toàn bộ đều run rẩy lên!

Xương cốt bị sức mạnh to lớn đè ép, phát ra âm thanh khiến cho người ta ghê răng, truyền rõ ràng vào trong tai của mọi người.

Dương Hoa Lâm cũng kêu khàn cả giọng.

Lúc đầu Dương Nhược Lan còn muốn cầu tình, nhưng đến khi nhìn thấy cặp mắt kia của Lạc Phong Đường, Dương Nhược Lan lại bị dọa đến sợ run cả người, dưới chân không kiềm chế được lui về phía sau.

Cuối cùng đạp trúng một tảng đá sau lưng, ngã dập mông xuống mặt đất, cũng còn chưa có hồi hồn lại!

Bên chỗ người Dương gia cũng không ngồi yên nữa, xúm lại.