Chương 137: Không có mắt đề phòng người (Canh Hai Đưa Đến!)

Nam hài nghe phụ nhân không ngừng oán giận, đôi chân mày đẹp đẽ nhíu chặt lại.

“Nương, những lời này người đã nói hết một đường, có thể đừng nói nữa được không ạ?”

“Vì sao ta không thể nói hả? Lão nương ta cõng nãy giờ đau hết cả lưng đây này!”

“Cho dù là đau lưng, thì đó cũng là cha con, một năm con sẽ tới đây hai ba lần, nương đừng có trách mắng nữa được không?”

Nam hài vẫn còn tận tình khuyên giải, an ủi mẫu thân mình.

Phụ nhân hừ hừ một tiếng, cuối cùng cũng không có trách mắng tiếp, buồn bực cúi đầu tiếp tục leo lên.

Nhưng mà đống lửa giận này, lại rơi hết lên đầu những cây cỏ và hòn sỏi bên đường, một đường hùng hùng hổ hổ.

“Ai nha nha không được không được, ta đi không nổi nữa......”

Đang lúc bà muốn dừng lại tại chỗ, không chịu đi tiếp, thì một bóng dáng màu xanh lam đi tới trước mặt.

“Thím Mộc gia, để cháu tới dìu thím đi nhé!”

Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai, đồng thời cánh tay của phụ nhân cũng được một đôi tay mềm mại, trắng nõn, nhỏ bé nhẹ nhàng đỡ lấy.

Triệu quả phụ quay đầu nhìn lại, mắt mở to.

Đây là cô nương nhà ai? Cái người xinh đẹp như tiên giáng trần này từ đâu tới?

“Khuê nữ, con là con gái nhà ai vậy?” Triệu quả phụ được Dương Nhược Lan đỡ dậy, vừa cười vừa hỏi.

Đôi mắt đẹp của Dương Nhược Lan len lén liếc nhìn về phía Mộc Tử Xuyên đang ở sau lưng của Triệu quả phụ, rồi thẹn thùng cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Thím trở về lại nói tiếp, cháu là chi thứ hai của Lão Dương gia ở trong thôn, Gia Lan Nhi.”

Lão Dương Gia?

Nét cười trên mặt của Triệu quả phụ cứng lại.

Chi thứ hai? Một khuê nữ đẹp như thiên tiên này, lại là đường tỷ của Mập Mạp sao?

Tuy đẹp như thiên tiên, nhưng phàm là từ trong nhà Lão Dương Gia đi ra, lão Mộc gia cũng không thích!

Triệu quả phụ vừa mới định hất văng cánh tay Dương Nhược Lan ra, đột nhiên nhìn thấy giữa sườn núi phía trước, đoàn người Lão Dương đang ngồi nghỉ tạm trên tảng đá.

Triệu quả phụ không còn tâm tư để ý đến người bên cạnh nữa, liếc mắt đã thấy Dương Nhược Tình đang ngồi trên tảng bên kia.

Triệu quả phụ đưa tay của mình vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn, non mềm, nhỏ bé của Dương Nhược Lan.

Một loại gạo dưỡng trăm loại người, câu nói này thật đúng là có không sai mà. Đều là khuê nữ dưới một mái nhà, Lan Nhi ngươi cùng với Mập Mạp nhà các ngươi, thật sự là người ở trên trời, kẻ nằm dưới đất!” Triệu quả phụ nói.

“Thím, muội muội của cháu từ nhỏ đã bị tam thúc với tam thẩm chiều hư, lời nói và việc làm đều không biết nặng nhẹ, cũng không biết trân trọng phúc đức, thím không cần tính toán với muội ấy!” Dương Nhược Lan nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Ai yêu, cái miệng nhỏ nhắn này của khuê nữ ngươi, thật đúng là ngọt nha, hiểu chuyện như vậy, biết qua đây nâng ta, còn biết trấn an người nữa!”

Triệu quả phụ cười híp cả mắt, quan sát Dương Nhược Lan một lần nữa.

“Thím, ngài chớ có khen Lan Nhi nữa, có thể nâng ngài là phúc khí của Lan nhi!” Dương Nhược Lan dịu dàng nói.

“Lời này là con nói hả?” Triệu quả phụ hỏi.

Dương Nhược Lan lại liếc mắt nhìn phía sau Triệu quả phụ một cái, thấy Mộc Tử Xuyên đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Tử Xuyên ca ca là tú tài đầu tiên của thôn chúng ta, đem vinh quang về cho thôn Trường Bình, thím có phương pháp dạy người, chính là một công thần đấy ạ!”

“Khuê nữ tốt, thật biết nói chuyện, những lời này đúng là khảm vào trong tâm của thím!”

Triệu quả phụ cười, lại vỗ mu bàn tay của Dương Nhược Lan.

Dương Nhược Lan ngại ngùng cười, nói: “Thím, người nhà của cháu đều đang ngồi ở bên kia nghỉ tạm, cháu dìu thím tới chỗ tảng đá kia nghỉ một lát nhé!”

“Được!”

......

Các nam nhân Dương Gia đều đang ngồi hút thuốc lá cùng nhau, cũng có người đang uống nước.

Dương Nhược Tình bên này, cũng lấy túi nước ra, cùng Tiểu An đang nghỉ ngơi chia nước uống.

Vừa nghiêng đầu, Dương Nhược Tình đã nhìn thấy Dương Nhược Lan vừa nãy còn yếu đuối như liễu rủ trong gió, vậy mà bây giờ đã có sức lực đỡ Triệu quả phụ đang thở hổn hển từ bên kia đi tới.

Dương Nhược Tình ngạc lại.

Đường tỷ này, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Tự dưng lại thiện tâm đi nâng đỡ Triệu quả phụ?

Lập tức, nàng liền thấy Mộc Tử Xuyên đang đi theo phía sau lưng của Dương Nhược Lan cùng với Triệu quả phụ.

Dương Nhược Tình đột nhiên hiểu ra!

Bên kia, người của Lão Dương Gia cũng đều thấy Dương Nhược Lan đang nâng Triệu quả phụ đi tới.

Sắc mặt của Lão Dương Đầu cùng với đám người Dương Hoa Cảnh và Dương Hoa Châu đều thay đổi.

Hiển nhiên đều đối với hành động này của Dương Nhược Lan cảm thấy khó hiểu.

Tuy nói tam phòng đã phân gia rồi, nhưng mà, chung quy thì tam phòng cùng với Dương Gia đều là người nhà, cùng leo chung một giàn.

Tam phòng lui hôn với Mộc gia, còn không nể mặt mũi, người Dương Gia mà gặp người Mộc gia trong thôn, đều sẽ không nói chuyện!

Chuyện này, người trong cả thôn đều hiểu, người của chi thứ hai cũng biết.

Lan Nhi vô cùng thông minh, nhưng tại sao lại phạm vào chuyện ngu ngốc này?

Lão Dương là người thứ nhất im lặng hút thuốc lá rời đi, tỏ thái độ.

Ở phía bên Dương Nhược Tình, Tôn thị khi nhìn thấy Triệu quả phụ lại đây, trên gương mặt cũng xuất hiện một tia ngại ngùng.

Người bình tĩnh nhất, ngược lại chính là Dương Nhược Tình.

Nàng hướng bên kia liếc mắt một cái sau, trực tiếp xoay đầu của mình, giả vờ như không phát hiện.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Nhưng mà, lại không chịu nổi một số người có 'lòng nhiệt tình' thái quá.

Bên kia, sau khi Dương Nhược Lan nâng đỡ Triệu quả phụ xong, nhìn thấy người Dương Gia đều tỏ vẻ mặt này, khiến Dương Nhược Lan cũng có chút ngượng ngùng.

Nhưng nàng vẫn khẽ cắn môi, cười nói với Triệu quả phụ: “Thím, vừa lúc tảng đá bên kia còn trống, cháu dìu thím qua bên kia nghỉ chân một lát.”

Triệu quả phụ gật đầu, để mặc cho Dương Nhược Lan tự đỡ, đi tới chỗ tảng đá bên kia.

Nếu đổi thành lúc trước, chỉ cần chỗ nào có người của Lão Dương Gia, có đánh chết Triệu quả phụ cũng sẽ không tới chỗ đó góp mặt.

Nhưng mà, hôm nay có chút bất đồng!

Tử Xuyên thi đậu tú tài, đã thành người đầu tiên của thôn Trường Bình đậu tú tài!

Mà người cùng tham gia thi với Tử Xuyên, tôn tử lớn nhất của Lão Dương Gia Dương Vĩnh Tiên, lại không có thi đậu!

Hãnh diện!

Dương Nhược Lan đỡ Triệu quả phụ, trực tiếp đi tới chỗ tảng đá trống không kia ngồi xuống, một bên còn âm thầm nháy mắt cho Dương Hoa Lâm.

Dương Hoa Lâm liền hiểu ý, vội vàng mà từ trên tảng đá nhảy xuống, tươi cười đi tới chào hỏi Triệu quả phụ cùng Mộc Tử Xuyên.

“Tẩu tử Mộc gia, mấy người cũng tới đây để thắp hương cho lão ca hả!?”

“Đúng vậy, Dương lão nhị, ngươi dạy bảo khuê nữ rất tốt đó!”

Triệu quả phụ ở ngay trước mặt mọi người khen Dương Nhược Lan, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn sang chỗ tảng đá Dương Nhược Tình đang ngồi.

Dương Hoa Lâm nghe thấy Triệu quả phụ khen khuê nữ của hắn, há miệng cười đến lệch sang một bên.

Hắn nhòm ngó Mộc Tử Xuyên lễ độ cung kính đi theo phía sau lưng Triệu quả phụ, giơ ngón tay cái lên.

“Tẩu tử Mộc gia này, ngươi là công thần của thôn Trường Bình đó, nuôi ra một tú tài đầu tiên cho thôn chúng ta!”

Dương Hoa Lâm vừa nói lời này ra, gương mặt của Triệu quả phụ đã cười tươi như hoa.

Mà người Dương Gia bên này, nhất là lão Dương cùng với đám Dương Hoa Cảnh, từng người sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Hai cha con Dương Hoa Lâm cùng Dương Nhược Lan, vẫn còn một dáng vẻ thân thiết vây quanh Triệu quả phụ cùng Mộc Tử Xuyên.

Dương Hoa Lâm hỏi Mộc Tử Xuyên: “Hiền chất Tử Xuyên này, Nhị Thúc ở chỗ này chúc mừng cho cháu trước!”

Mộc Tử Xuyên lại không có trả lời.

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như đã tự lâm vào trong thế giới riêng của chính mình.

Dương Hoa Lâm sửng sốt một chút, Triệu quả phụ cũng vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, Dương Nhược Lan đang đứng ở bên cạnh Triệu quả phụ, thử nháy mắt nhìn Mộc Tử Xuyên.

Nàng nũng nịu, khiếp sợ nhỏ nhẹ hỏi hắn: “Tử Xuyên ca ca, ta cùng với cha ta ở trước cửa của huyện nha nhìn thấy bảng cáo thị, ở trong danh sách trúng tuyển tú tài, Tử Xuyên ca là người đứng đầu bảng đó.”

Mộc Tử Xuyên vẫn hơi cụp xuống hai mắt, trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã, không hề hiện ra tâm trạng vui sướng gì cả.

Giống như đang bị bịt tai, không nghe thấy những lời Dương Nhược Lan nói.