Đỉnh núi phía tây không dốc lắm nhưng vẫn phải leo qua hai sườn đồi.
Leo lên sườn đồi không là gì đối với những người dân làng quen làm việc chăm chỉ này.
Chưa kể đến việc Dương Nhược Tình và Đaị An có thể đuổi kịp đồng đội, ngay cả Tiểu An, mới bốn tuổi, dưới sự trợ giúp ngẫu nhiên của Tôn thị và Dương Hoa Châu cũng không thể bị tụt lại phía sau.
Tuy nhiên, trong đội ngũ, lại có hai người từ khi mới bắt đầu leo núi đã bắt đầu kêu mệt và oán giận.
Một người là Dương Hoa Mai, một người là Dương Nhược Lan.
“Lan nhi, ta đi không nổi nữa rồi,miệng cũng không thể thở nổi!”
“Cô à, ta cũng vậy, bên chân như đeo gạch vậy……”
“Làm sao bây giờ Lan nhi? Ngươi kéo ta đi với, ta muốn chết ở đây luôn……”
“Cô à, không phải Lan nhi không muốn kéo người, nhưng Lan nhi cũng đang mệt muốn xỉu đây!”
“A a a! Sớm biết đường núi khó đi như vậy, cho dù đánh chết ta cũng không chịu đi thắp hương đâu……” Dương Hoa Mai gân cổ lên gào.
Dương Nhược Lan cũng thở hồng hộc, nàng quay đầu nhìn thấy hai tỷ đệ Dương Nhược Tình và Đại An, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng.
“Cô ơi, Mập Mạp và Đại An như là không mệt đâu, ngài kêu bọn họ lại đây hỗ trợ chúng ta đi!”
Dương Nhược Lan kề sát vào tai Dương Hoa Mai, thấp giọng thì thầm.
Dương Hoa Mai sửng sốt một chút, nhăn mũi, lắc đầu ngầy ngậy như trống bỏi.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, con nhỏ Mập Mạp chết tiệt kia, nàng còn lâu mới đồng ý!” Dương Hoa Mai nói.
Dương Nhược Lan nói: “Chúng ta cũng không bảo cho bọn họ đi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ đến giúp chúng ta một chút thì có gì mà mệt mỏi?”
Dương Hoa Mai lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Dương Nhược Lan lại tiếp tục xúi giục: “Ngài là trưởng bối, hiếu kính trưởng bối, là bổn phận của vãn bối chúng ta. Ngài cứ gọi đi, bọn họ không có đạo lý nào lại không tới!”
“Vậy…… để ta thử xem?”
“Vâng, chắc chắn phải thử xem.Trước không có thôn sau không có tiệm, chúng ta dựa vào bản thân không thể bò được lên đỉnh núi kia!”
“Được, vậy để ta thử xem!”
Dương Hoa Mai hắng giọng, dừng lại trước mặt hai tỷ đệ Dương Nhược Tình và Đại An đang leo lên phía sau.
“Mập Mạp, Đại An, hai người các ngươi lại đây đỡ ta, ta không thể đi lên tiếp được!”
Dương Nhược Tình đang cùng Đại An nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Thoáng nhìn, nàng đã thấy Dương Hoa Mai chống tay chống nạnh, đứng giữa đường.
Ở bên cạnh, Dương Nhược Lan cười ngâm ngâm nhìn xuống.
Dương Nhược Tình hỏi Dương Hoa Mai: “Cô, ý cô là gì?”
“Ý gì à? Tai ngươi điếc sao? Ta bảo các ngươi lại đây đỡ ta một chút, ta không đi lên được!” Dương Hoa Mai tức giận nói.
Dương Nhược Tình ngẩn ra, muốn cười.
Nàng mặc kệ Dương Hoa Mai đang vênh mặt hất hàm sai khiến ở đằng kia, quay đầu hỏi Đại An đang đi bên cạnh: “Đại An, đệ có hiểu tiểu cô đang nói gì không?”
Đại An lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đệ không hiểu nổi cô đang nói gì!”
Dương Nhược Tình cười, lại nói với Dương Hoa Mai: “Cô, ngài hoặc là nói tiếng người, hoặc là ngậm miệng vào!”
Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình lôi kéo tay Đại An, hai tỷ đệ tiếp tục đi lên.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Tình Nhi muội muội, sao muội có thể cùng cô của chúng ta nói chuyện như vậy? Nàng là trưởng bối của chúng ta, chúng ta phải biết kính trên nhường dưới!”
Thanh âm này thật dễ nghe, giống như tiếng chim họa mi hót.
Đáng tiếc, Dương Nhược Tình không phải fan hâm mộ của giọng nói.
Nàng hướng Dương Nhược Lan kéo kéo khóe miệng : “Đứng không nói chuyện đương nhiên sẽ không thấy mệt, tỷ hiếu thuận như vậy, vậy tỷ đi nâng tiểu cô đi, nói chúng ta làm gì!”
Dương Nhược Lan nhíu cặp mày lá liễu, “Một đường này, ta đều luôn đỡ tiểu cô. Chỉ là sức lực cũng có hạn, thật sự là đi không nổi nữa. Ngươi và Đại An vẫn còn rất khỏe, lại đây giúp chúng ta một chút được không?”
Dương Nhược Lan nhìn dáng vẻ nhu nhược, bất lực kia, nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn không đành lòng cự tuyệt.
Đáng tiếc, Dương Nhược Tình cũng không phải là người bình thường.
“Hai người đều đã mười lăm mười sáu tuổi, so với ta cùng Đại An đều lớn hơn. Mới một đoạn đã không thể di chuyển nổi, còn muốn đám trẻ nhỏ chúng ta tới hỗ trợ, không thấy xấu hổ sao?”
Dương Nhược Tình trực tiếp ném cho Dương Nhược Lan một ánh mắt xem thường, sau đó lại kéo Đại An, vòng qua hai người các nàng bước nhanh đi lên trên núi.
Dương Hoa Mai giương mắt nhìn đầy tức giận, Dương Nhược Lan cũng nhìn chằm chằm bóng dáng Dương Nhược Tình, âm thầm cắn răng.
“Thấy chưa? Ta đã bảo Mập Mạp chắc chắn không chịu mà.” Dương Hoa Mai lẩm bẩm nói.
Dương Nhược Lan khẽ thở dài: “Cháu thật sự không nghĩ tới, sau khi nàng hết bệnh điên rồi, sẽ có loại đức tính này, thật là…!”
“Đừng thở dài, ta không cần nàng giup! Ta theo chân đội ngũ năn nỉ đi!” Dương Hoa Mai nói.
“Ngũ ca, nương nhắc nhở ngươi trên đường phải chăm sóc ta, ngươi lại chỉ chạy tới hỗ trợ Tiểu An, mặc kệ ta là sao?” Dương Hoa Mai xoa lưng kêu gào với Dương Hoa Châu ở bên kia.
Dương Hoa Châu nhíu mày, nói với Dương Hoa Mai: “Sườn núi này không khó đi, ngươi chịu khó một chút là có thể đi lên được rồi!”
“Hừ, ta mặc kệ! Ngươi đến đỡ ta, nếu không ta sẽ không đi nữa!” Dương Hoa Mai chu miệng lên nói.
“Ai Mai nhi, sao ngươi ……” Dương Hoa Châu đang muốn nói Dương Hoa Mai vài câu, lại bị đi Tôn thị đang đi bên cạnh người ngăn lại.
“Lão ngũ, đệ cứ giao Tiểu An cho ta, qua đỡ Mai nhi đi!”
Tôn thị vội vàng đỡ Tiểu An từ trên lưng Dương Hoa Châu xuống dưới, cõng hắn trên lưng mình đi tiếp lên núi.
Dương Hoa Châu không còn cách nào khác, chỉ phải đi qua chỗ Dương Hoa Mai cùng Dương Nhược Lan.
Thật vất vả, mới đỡ được hai ‘đại tiểu thư’ nũng nịu đi lên giữa sườn núi.
Ở giữa sườn núi, có mấy khối đá to.
Lão Dương đề nghị mọi người nghỉ chân một chút, sau khi đỡ mệt, lại đi tiếp lên đỉnh núi phía trước.
Đó chính là đích đến, phần mộ tổ tiên Dương gia đều ở đó.
Tôn thị cõng Tiểu An, Dương Nhược Tình cùng Đại An hỗ trợ lẫn nau, bốn mẹ con ngồi trên một cục đá lớn nghỉ chân.
Lão Dương cùng mấy đứa con trai ghé vào cùng một chỗ hút thuốc lá sợi.
Đại tôn tử Dương Vĩnh Tiên lấy ấm nước ra, phân chia cho các huynh đệ cùng uống.
Dương Hoa Mai và Dương Nhược Lan cũng đuổi theo, Dương Hoa Mai đặt mông ngồi trên cỏ, há to miệng ra để thở.
“Lan Nhi, sao ngươi không ngồi xuống nghỉ một chút đi?” Bên kia, lão nhị Dương Hoa Lâm rướn cổ sang hỏi.
Dương Nhược Lan nhìn đám cỏ bên dưới, lại nhìn chiếc váy màu xanh ngọc trên người, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Mặt cỏ dơ muốn chết, nàng không thèm ngồi!
“Lan nhi lại đây, ngồi trên tảng đá bên này với cha, nghỉ một lát!”
Không ai hiểu nữ chi hơn phụ nhân, Dương Hoa Lâm vỗ vỗ một chỗ trống bên cạnh, gọi khuê nữ đến.
Dương Nhược Lan mệt đến mức hai chân đều run lên, do dự một chút, định đi qua ngồi nghỉ một chút.
Tầm mắt đột nhiên lại thấy hai bóng người đang đi tới từ bên kia.
Đi trước, là một phụ nhân đi tay không.
Đi theo phía sau phụ nhân, là một nam hài thanh thanh, tú tú.
Trong tay hắn đang xách theo rổ, hai mẹ con cũng đang đi lên giữa sườn núi.
Nam hài một tay xách theo rổ, một tay còn đưa ra đỡ phụ nhân phía trước.
Cho dù như thế, phụ nhân vẫn vừa đi vừa oán than không ngừng.
“Sớm biết được triền núi này khó đi như vậy, lúc trước ta nên bảo bọn họ chôn cha con ở rừng cây sau thôn là được. Đi một chuyến này, mệnh của ta cũng muốn mất đi một nửa!”