Chương 135: Tỷ đệ thành thật với nhau

“Nhị ca, huynh vừa từ chỗ lò gạch bên gần cánh rừng về tới sao?” Dương Hoa Minh hỏi.

Dương Hoa Lâm gật đầu.

Dương Hoa Minh lại nói: “Vậy thì đúng rồi, lần trước lò gạch kia bị sập đè chết rất nhiều người, những đứa trẻ chết non trong thôn cũng bị đưa tới đó, Ở trong đó không sạch sẽ đâu!”

Sắc mặt của Dương Hoa Lâm lập tức trắng bệch, chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh hết cả người!

Lão Dương thấy thế, tới quát lớn lớn một tiếng: “Ban ngày ban mặt, ở đâu ra mà lắm chuyện tà môn như vậy? Chắc là con sóc gì đó quấy rối mà thôi. Mọi người đừng nói nữa, nhanh chóng đi lên núi thắp hương đi!”

Lão Dương dẫn đầu, mang theo một đoàn người đi lên con đường thông lên núi.

Dương Hoa Mai và Dương Nhược Lan bàn tay to nắm tay nhỏ, theo sát phía sau lão Dương.

Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng lại ghé đầu vào với nhau, thì thầm to nhỏ, không nghe rõ là đang nói gì.

Thỉnh thoảng, Dương Hoa Mai lại phát ra tiếng cười ha ha, còn Dương Nhược Lan thì dùng tay nhỏ che miệng, nhàn nhạt cười.

Dương Nhược Tình đi theo Tôn thị ở sau cùng của đội ngũ.

Ngay từ ban đầu, Nàng đã không có hứng thú nhìn hai người họ, nhưng mà, dọc theo đường đi, hai người đó lại cứ không ngừng quay đầu liếc nhìn về chỗ nàng.

Dương Nhược Tình suy đoán, chắc chắn là Dương Hoa Mai đang cùng Dương Nhược Lan nói xấu nàng.

Không sao cả, muốn nói gì thì cứ nói đi, dù sao thì cô nãi nãi nàng đây cũng chẳng bớt đi một miếng thịt nào.

Có bản lĩnh thì hãy tới trước mặt cô nãi nãi nàng đây mà nói.

Dù sao thì cô nãi nãi nàng đây cũng không biết thương hương tiếc ngọc! Mặc kệ các người có là đười ươi hay tiểu cô nương xinh đẹp, một cái tát đi qua, một giây sau liền biến thành đầu heo!

Dương Nhược Tình đưa mắt nhìn Đại An ở bên cạnh.

Tiểu tử này, sau khi đưa giày xong lại khôi phục sự im lặng.

Hắn xách theo rổ, không nhanh không chậm đi bên cạnh nàng, cũng không thèm chủ động nói chuyện với nàng.

Trên đường nhàm chán, mọi người đều đang nói chuyện, Dương Nhược Tình liền chủ động nói chuyện với Đại An.

“Đệ đệ, hôm nay tỷ có mua cho đệ một chiếc bánh bao nhân thịt, tối nay tỷ sẽ hấp nóng lại cho đệ ăn nhé!”

“Vâng.”

“Đệ đệ, lúc trước ở đầu ngõ, sao đệ vừa nhìn thấy tỷ đã quay đầu bỏ chạy vậy?”

“Không có gì!”

Thu hết dáng vẻ không nóng không lạnh của Đại An vào đáy mắt, Dương Nhược Tình càng thêm chắc chắn trong lòng của tiểu tử này có chuyện.

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lục lại trí nhớ của chính mình.

Sau đó, cười nói: “Đệ, tỷ đã hiểu được vì sao đệ lại không thèm để ý tới tỷ rồi.”

Đại An không nói, cúi đầu nhìn chằm chằm con đường dưới chân.

“Có phải đệ đang giận tỷ tỷ hay không? Cảm thấy tỷ không giữ lời hứa?”

Dương Nhược Tình hỏi tiếp.

Rõ ràng đêm qua đã thảo luận với hắn, sáng sớm hôm nay gọi hắn cùng đi họp chợ, nhưng cuối cùng lại không gọi!

“Đại An, tỷ không phải cố ý không gọi đệ đi họp chợ, tỷ thật sự có chuyện phải làm, cho nên mới không gọi đệ!”

“Chuyện gì?” Đại An ngẩng đầu lên, hỏi.

Tỷ đệ hai người cố ý cọ xát một chút, đi ở cuối cùng của đội ngũ.

“Là bởi vì……” Dương Nhược Tình vừa mới mở miệng, đã bị Đại An ngắt lời.

“Là do tỷ tỷ đã có Phong Đường ca ca đi cùng, cho nên người có bạn liền không cần đệ đệ nữa, đúng không?”

Đôi mắt của thiếu niên sắc bén, sáng ngời, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bướng bỉnh và phẫn nộ, còn có giọng điệu hùng hổ doạ người ……

Dương Nhược Tình ngẩn ra.

Đây thật sự là điều mà một tiểu shota tám tuổi nên nói sao?

Nàng cũng không dám coi hắn là hài tử mà trả lời cho có lệ!

“Cái gì? Tiểu tử thúi, đệ đừng có dùng ánh mắt này, miệng lưỡi này nói chuyện với tỷ tỷ của đệ được không hả?” Dương Nhược Tình dở khóc dở cười.

Ánh mắt sắc bén, nhọn hoắt của Đại An thoáng thu liễm lại một chút.

Nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn sự nghiêm túc, làm Dương Nhược Tình khắc sâu cảm nhận được, hắn đang chờ một lời giải thích hợp lý của nàng!

Nếu lời giải thích mà không tốt, nói không chừng tên tiểu tử thúi này có lẽ sẽ thật sự tiếp tục tỏ thái độ như như vậy với nàng!

“Đại An, đệ lại đây, tỷ sẽ nói cho đệ nghe môt chuyện, chuyện này kể cả cha và nương tỷ cũng chưa từng nói!” Dương Nhược Tình ngừng lại.

Đại An cũng ngừng lại.

Dương Nhược Tình đi tới bên cạnh Đại An, dán vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng thì thầm vài câu.

“Tỷ không có kêu đệ, là bởi vì chuyện này phải làm trong lén lút, nhiều người, động tĩnh lớn, sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện, đệ đã hiểu chưa?” Dương Nhược Tình hỏi.

Đại An ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ trước mặt, trong ánh mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc!

Hóa ra tỷ tỷ không có gọi mình, là bởi vì tỷ tỷ trộm chó nhà Trần đồ tể sao?

Con chó kia, rất hung giữ, muốn trộm nó, nếu không có Phong Đường ca ca phụ giúp một chút, đúng thật là không được!

Nếu gọi mình đi cùng, nói không chừng còn vướng chân vướng cẳng!

Oán khí tích tụ hơn nửa ngày, đột nhiên tan thành mây khói!

Đại An rũ mắt xuống, dẫm lên hòn đá nhỏ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Tỷ, xin lỗi, đệ không nên giận dỗi với tỷ……”

Dương Nhược Tình giơ tay xoa đầu Đại An, nói tiếp: “Đại An nhà chúng ta, là hữu dụng nhất. Nhưng có một số việc, bởi vì tuổi đệ còn nhỏ, sức lực chưa đủ không thể làm được, cho nên đệ không cần nóng vội. Chờ đến khi đệ trưởng thành, tỷ có thể hưởng phúc của đệ rồi!”

Đại An nghiêm túc gật gật đầu, hắn cũng muốn lớn lên nhanh một chút, muốn giống như Phong Đường ca ca vậy, có thật nhiều sức lực.

Có sức lực, hắn có thể đứng sau tỷ tỷ, bảo hộ nàng, giúp nàng xách đồ!

“Tình Nhi, Đại An sao hai con còn dừng lại nói chuyện? Mau đi nhanh lên!”

Tiếng thúc giục của Tôn thị từ phía trước truyền lại.

“Dạ, chúng con tới ngay!” Dương Nhược Tình đáp lại, kéo tay Đại An, bước nhanh đuổi theo.

Lúc này, Đại An không còn giận dỗi đẩy tay nàng ra nữa.

Dương Nhược Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa đè thấp âm thanh nói chuyện với Đại An: “Cha nương chắc là đã nói cho đệ biết, sau này nhà chúng ta sẽ bán đậu phụ.”

“Vâng, nương đã nói với đệ rồi.” Đại An nhẹ giọng nói.

Dương Nhược Tình nói tiếp: “Bây giờ cha tạm thời vẫn chưa thể đi lại được, nhiều đậu phụ như vậy, mà nhà chúng ta cũng không có xe bò, tỷ cùng với nương không có biện pháp vận chuyển tới tửu lầu trên trấn.”

“Tỷ với đệ cùng gọi Đường Nha Tử buôn bán chung, chúng ta làm, hắn tới giúp chúng ta giao đậu phụ.”

“Vâng, nương cũng nói với đệ như vậy.” Đại An gật đầu nói.

“Đại An, con người Đường Nha Tử không tệ, sau này hắn tới nhà chúng ta hỗ trợ cái gì, đệ có thể để mặt mũi cho tỷ tỷ được không, cư xử với người ta nhiệt tình một chút?”

Dương Nhược Tình lại tiểu tâm cẩn thận thương lượng.

Nàng không mù.

Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng phát hiện Đại An hình như đối với Lạc Phong Đường có địch ý.

Trong thế giới tâm lý của tiểu shota, nàng cũng không ngẫm ra được cái gì.

Điều nàng cần làm bây giờ là trở thành trung gian hòa giải cho hai người.

Nghe thấy Dương Nhược Tình nói như vậy, Đại An chìm vào im lặng trong giây lát.

Trên khuôn mặt tuấn tú đến không thể chê vào đâu được, đôi lông mày kiếm hơi hơi nhăn lại, như đang suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc.

Cuối cùng, hắn cũng hạ được quyết tâm, dùng sức gật đầu.

“Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, đệ đệ đã hiểu! Đệ đệ sẽ không lại giận dỗi lung tung với tỷ nữa, sẽ không làm hỏng chuyện lớn của tỷ!”

“Ừ, như vậy mới ngoan, đây mới là đệ đệ tốt của tỷ!”

“Nhưng mà, đệ đệ cũng có một thỉnh cầu……”

“Đệ nói thử xem.”

“Sau này, nếu lại gặp chuyện như vầy tiếp, cho dù đệ không thể làm được gì, nhưng tỷ vẫn phải nói cho đệ biết, đệ không muốn không biết gì cả!”

Tiểu tử thúi, sao mà nhiều yêu cầu như vậy?

Trong lòng Dương Nhược Tình thầm mắng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười đáp ứng: “Được rồi, tỷ đồng ý với đệ, nhất định sẽ để đệ biết!”