Dương Nhược Tình vừa dứt lời thì từ bên cạnh một chiếc giày được đưa qua.
Quay sang nhìn liền thấy Đại An đang đứng một mình, quơ quơ chiếc giầy: “Tỷ, cho tỷ mượn đồ để đánh người!”
Dương Nhược Tình không nhịn được mà bật cười.
Đệ đệ nhìn thành thật này có quá trượng nghĩa không?
Nàng đang định cầm lấy giày của Đại An, một bóng người đã vội vàng chạy tới, là Tôn thị.
Tôn thị kéo Đại An lại, cầm lấy giày xỏ lại vào chân hắn, có chút hoảng loạn nói: “Đại An, đừng có nháo!”
Bên này, lão Dương và những người khác cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, liền dừng bước quay đầu nhìn lại.
Thấy Dương Nhược Tình cùng Dương Hoa Mai đang giương cung bạt kiếm, khuôn mặt lão Dương đen lại.
“Trong nhà nháo còn chưa đủ sao? Còn phải ra bên ngoài làm trò xấu hổ? Tất cả dừng lại cho ta!”
Lão Dương liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng quát.
Dương Nhược Tình lại không nghe theo mệnh lệnh của lão Dương, vẫn như cũ gắt gao bóp chặt tay Dương Hoa Mai.
Tay nàng rất khỏe, lại am hiểu sâu về cấu cạo xương của cơ thể.
Xiết đến xương tay Dương Hoa Mai kêu lên răng rắc, khiến nàng đau đến há to miệng hít vào một hơi.
Dương Nhược Tình rất hài lòng với phản ứng của Dương Hoa Mai, lại nhìn về phía lão Dương kéo khóe miệng: “Ông nội, không phải cháu không muốn buông tay mà là tiểu cô nói muốn đánh miệng cháu, cháu sợ vừa buông tay, đã bị nàng đánh!”
Lão Dương tức giận sôi cả máu!
Ông cũng coi như là đã nhìn ra, Mập Mạp của tam phòng là trái ớt cay, là con nhím, bắt được ai liền cắn người đó.
Mai nhi là trưởng bối của nàng, là tiểu cô của nàng, nhưng nàng căn bản không thèm bỏ vào đáy mắt.
Ngươi muốn dùng biện pháp mạnh với nàng, nói không chừng lại nháo đến ầm ĩ, bị người ngoài chế giễu!
“Mập Mạp, tiểu cô chỉ muốn đùa giỡn với ngươi, sao có thể đánh miệng ngươi thật? Mau buông tay, đừng để người trong thôn chê cười!”
Lão Dương cố gắng nhẫn nại để hòa giải, còn đưa mắt ra hiệu cho Tôn thị ở bên kia.
Tôn thị mới vừa giúp Đại An xỏ giầy xong, nhận được ánh mắt của lão Dương, lập tức hoang mang rối loạn chạy lại khuyên giải.
“Tình Nhi ngoan, chúng ta đi đốt áo lạnh đi, nghe lời nương, buông tay ra……”
Dương Nhược Tình vẫn muốn để lại mặt mũi cho nương.
Nàng khẽ hừ một tiếng, thả tay ra.
Xách rổ đi lên trước.
Phía sau, Dương Hoa Mai trở lại bên người lão Dương, ủy khuất rơi nước mắt.
“Cha, xương tay của con chắc chắn đã bị Mập Mạp bóp nát, đau quá……”
Nàng xắn tay áo lên, muốn để lão Dương xem, chắc chắn sẽ còn lưu lại mấy dấu tay của Dương Nhược Tình!
Tuy nhiên, vừa xắn lên, mọi thứ đều êm đẹp, nửa dấu tay cũng không có!
Dương Hoa Mai ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy?
Lão Dương nhíu mày, “Ngươi là trưởng bối, nàng là vãn bối, vãn bối không hiểu chuyện, ngươi cũng cùng nàng nháo loạn sao?”
Dương Hoa Mai nghẹn khuất cả người, gật gật đầu, không dám lên tiếng.
Tuy nhiên dọc theo đường đi, đôi mắt nhỏ đầy oán hận, như những lưỡi dao đâm vào sau lưng Dương Nhược Tình, chỉ hận không thể cứa ra mấy đường!
Đoàn người cứ như vậy ra khỏi thôn, men theo con đường ngoằn ngoèo sau làng, đến bìa rừng dưới chân núi.
Phần mộ tổ tiên Dương gia, đều được an táng ở phía tây.
Rừng cây nơi đây, có mấy ngã rẽ, đi đến những nơi khác nhau của núi Miên Ngưu.
Khi nhóm người đi đến khu rừng, Dương Nhược Tình nhìn thấy một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân đang đứng ở ngã tư trước mặt.
Nữ hài kia thoạt nhìn tầm 13-14 tuổi, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích của hồ nước.
Mái tóc đen nhánh, bện thành hai búi ở sau đầu, trước trán là hàng tóc mái bằng.
Lông mày như lá liễu, đôi mắt như hạnh nhân, dưới chiếc mũi thanh tú có một đôi môi anh đào.
Nàng đang nghiêng người nhìn về bên này, làn gió nhẹ từ trong rừng thổi qua nhấc lên tầng tầng, lớp lớp tà váy của nàng, lan ra giống như đóa sen xanh nở rộ bên đường!
Đôi mắt Dương Nhược Tình hơi hơi nheo lại.
Đây là nữ hài xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy kể từ khi đến thế giới này.
Nàng rốt cuộc đã hiểu, “Nhan giá trị bạo biểu” nghĩ là gì!
Ngay cả khi đặt trong xã hội hiện đại, đứng bên cạnh những mỹ nhân sử dụng công nghệ trang điểm đỉnh cao, thì nữ hài này cũng có thể tuyệt đối thu hút ánh mắt người khác!
Thật là xinh đẹp! Dương Nhược Tình không nhịn được thầm than, chính mình vốn là một nữ tử, còn không nhịn được kinh diễm, nam nhân thì càng không thể chống đỡ!
Quả thực, trong đội ngũ ngay sau đó truyền đến tiếng hô kích động của lão tứ Dương Hoa Minh.
“Cha, mọi người mau nhìn xem, kia có phải là Lan nhi không?”
Lan nhi?
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Dương Nhược Lan? Đường tỷ nhà nhị bá?
Bên này, lão Dương cũng thấy được thiếu nữ ở ngã tư trước mặt, trên mặt ông xẹt qua một chút vui mừng, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, là Lan nhi!”
Dương Hoa Mai đang đi theo bên cạnh lão Dương, đã gấp không chờ nổi muốn nhảy lên.
Nàng vẫy vẫy cánh tay củ cải với Dương Nhược Lan bên kia, gọi to: “Lan Nhi, mau tới, chúng ta ở đây!”
Thiếu nữ áo lam ven đường lúc này cũng đã trông thấy đội ngũ đông đảo ở đây.
Ánh mắt nàng sáng ngời, mở miệng cười, cỏ cây hoa lá bên cạnh trong nháy mắt đều trở nên ảm đạm.
Dương Nhược Lan khẽ nâng tà váy, bước từng bước nhỏ về phía bên này.
Dương Hoa Mai đã sớm đẩy mọi người ra, để đi lên đón.
“Tiểu cô!”
“Lan nhi!”
Dương Nhược Lan và Dương Hoa Mai hai người thân thiết cầm tay đối phương, vui mừng khôn xiết.
Cách đó không xa, Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, nhìn đến rõ ràng mọi việc.
Hai thiếu nữ nắm tay nhau đứng chung một chỗ, sự khác biệt quá lớn đánh vào thị giác, khiến trong đầu Dương Nhược Tình vẫn luôn dâng lên một nghi vấn.
Trên người của hai cô gái này đều cùng mang gien của Dương gia sao?
Phải không??
Phải không???
Bên kia, Dương Hoa Mai và Dương Nhược Lan đang nhìn lẫn nhau.
Dương Hoa Mai vẻ mặt hâm mộ nhìn chiếc váy màu xanh biếc trên người Dương Nhược Lan, nói: “Lan Nhi đây là chiếc váy mới đúng không? Thật đẹp quá đi!”
Dương Nhược Lan nhìn mặt Dương Hoa Mai, đôi mày đẹp hơi cau lại, ôn nhu nói: “Tiểu cô, mấy ngày nay ngài lại giảm cân đúng không, cằm cũng thon hơn đây này!”
“Thật vậy sao? Ta thật sự gầy sao?”
Dương Hoa Mai kích động vuốt cằm.
Dương Nhược Lan nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, toàn bộ người Dương gia đã đi đến trước mặt hai người.
Lão tứ Dương Hoa Minh gấp không chờ nổi hỏi: “Lan nhi, sao chỉ có một mình cháu đứng ở giao lộ này? Cha cháu đâu?”
Dương Nhược Lan nghe tiếng, buông tay Dương Hoa Mai ra, xoay người lại cung kính chào lão Dương một tiếng “Ông nội.”
Rồi sau đó nàng lại thẹn thùng cười cười với những người còn lại trong Dương gia, đôi mắt tuyệt sắc liếc vào trong rừng, ôn nhu nói:: “Phụ thân cháu đi vào rừng có chút việc, lát nữa sẽ tới, phái cháu chờ ông nội và các thúc tại ngã tư này!”
“a ~” Dương Hoa Minh gật gật đầu.
Đúng lúc này, một người nam nhân kéo quần từ cánh rừng bên kia chạy ra.
Vừa chạy vừa quay đầu chửi bới.
“Lão nhị, ngươi làm sao vậy? Sao lại vừa chạy vừa chửi?”
Lão Dương hỏi Dương Hoa Lâm đang chạy tới.
Dương Hoa Lâm vừa kéo xong quần, chỉ vào rừng cây phía sau thở hổn hển nói: “Con đang qua bên kia ‘giải quyết muộn phiền’, đột nhiên bị một hòn đá đập vào mông khiến con sợ gần chết!”