Chương 133: Hoa hoa ( canh hai đưa đến! )

“Đệ cũng không biết, chắc ca ca đi nhà xí!” Tiểu An nói trong khi vẫn cúi đầu, một lòng đều đặt trên đại chiến của soái ca kiến.

Dương Nhược Tình xoa đầu hắn: “Được rồi, vậy đệ chơi tiếp đi, chờ chút nữa đi trên núi đốt áo lạnh, đệ nhớ đến nhé!”

“Vâng, vâng!” Tiểu An gật đầu.

Dương Nhược Tình đứng lên, xoay người trở về phòng mình.

Sau gần một ngày vội vã, chân nàng đổ mồ hôi, nàng lấy một đôi giày khác cũng rách nát, ngồi bên giường thay đổi.

Sau đó, móc ra số tiền còn dư lại trên người, trải lên trên giường để kiểm kê.

Hôm nay đi lên trấn, nàng không mang theo tiền.

Bán Hắc Hổ được 300 văn tiền.

300 văn, chia cho Lạc Phong Đường một nửa, chính mình để lại 150 văn.

Sau đó, đề nghị kết phường buôn bán, Lạc Phong Đường lại đưa thêm một trăm văn để nhập cổ phần, như vậy nàng có 250 văn tiền.

Trong 250 văn tiền, ở chợ ngói tiêu hết 90 văn tiền, thu mua 30 cân đậu tương .

Mua áo lạnh hương giấy, lại tiêu hết mười lăm văn.

Ăn mì, mua bánh bao tiêu hết hai mươi văn.

Như thế tính xuống, nàng còn dư lại 125 văn tiền!

Sau khi gói một trăm hai mươi lăm xu vào mảnh vải, Dương Nhược Tình mở ga giường cất giấu tiền như thường lệ, bất ngờ phát hiện ra dưới gối có đồ!

Một bông hoa lụa màu hồng, một bông hoa sa tanh họa tiết sứ trắng xanh.

Hai đóa hoa, lẳng lặng đặt ở bên nhau.

Đồng tử co rút, nàng cầm hai bông hoa lên, nhìn kỹ.

Đây không phải là hai bông hoa lụa nàng thích, nhưng lại tiếc tiền không mua sao?

Sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ……

Đường Nha Tử?

Dương Nhược Tình đột nhiên nhớ tới ở chợ ngói, trên đường hắn có rời đi một lát.

Không sai, lúc đó hắn nhất định là chuồn đi ra ngoài mua hoa!

Tiểu tử ngốc này!

Vì sao sao hắn lại tốn tiền vào mấy thứ này?

Cuộc sống hàng ngày của nhà hắn cũng khó khăn!

Hai bông hoa này cũng hết mười văn tiền !

Tiểu tử ngốc, thật là quá ngốc! Nàng mới là người thích hoa này, nhưng cũng không nỡ bỏ tiền ra, vậy mà hắn… đúng là tiểu tử ngốc!

Dương Nhược Tình không rõ trong giây phút này tâm tình của chính mình như thế nào? Có hơi chút dở khóc dở cười, nhưng đâu đó trong trái tim lại trào dâng một sự ấm áp và mềm mại không thể giải thích được!

Cảm giác này là điều mà nàng chưa từng trải qua trong kiếp trước.

“Tình Nhi, con đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!”

Giọng của Tôn thị cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Nhược Tình.

Nàng quay đầu về phía cửa bên kia đáp lại một tiếng, vội vàng ấn cặp hoa lại dưới gối, ngón tay bối rối không thể giải thích được, như có chút lo lắng sẽ bị Tôn thị đụng phải.

May mà Tôn thị cũng không có tiến vào.

Đi ra ngoài, nàng thấy Tôn thị cùng mọi người đang chờ xuất phát.

Trên tay Tôn thị xách một chiếc giỏ tre, bên trong giỏ là những vật dụng để đi tảo mộ.

Một tay bà bế Tiểu An, còn Đại An thì cúi đầu, đứng ở phía bên kia của Tôn thị.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình đi ra, Tôn thị vội vàng ôm Tiểu An, dắt tay Đại An tiến lên đón.

Dương Nhược Tình đi tới, lập tức đỡ lấy chiếc giỏ tre trong tay Tôn thị: “Nương, để con xách cho, ngài dắt tay Tiểu An là được.”

Tôn thị nói: “Được!”

Sau đó, cả nhà đi về phía Dương gia bên kia.

Muốn đi tảo mộ, nhất định phải đi theo toàn gia Dương gia, nếu không, chỉ dựa vào mấy mẹ con nàng, cũng không thể tìm được phần mộ tổ tiên của Dương gia ở đâu trên núi Miêu Ngưu!

Một bàn tay trắng nõn đột nhiên duỗi ra, lấy chiếc giỏ tre trong tay Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình quay đầu nhận ra Đại An.

“Rổ không nặng, tỷ có thể xách được!” Dương Nhược Tình nói.

“Đưa cho đệ!” Đại An cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.

Hắn bước về phía trước, phớt lờ Dương Nhược Tình, cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Dương Nhược Tình không hiểu chuyện gì, tiểu tử này, sao tự dưng xa cách vậy?

Lắc lắc đầu, nàng chạy chậm đuổi theo.

Trước sân nhà Dương gia, tất cả những ai đi tảo mộ đều tập trung ở cửa phòng phía Đông của lão Dương và Đàm thị.

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn một lượt, số người đi hôm nay thật không ít!

Đại bá, bốn đường ca nhà đại bá, tứ thúc, ngũ thúc!

Chiếc giỏ đựng giấy hương và quần áo lạnh được đại bá Dương Hoa An xách trong tay.

Tứ thẩm Lưu thị vác chiếc bụng to, gian nan ngồi trên mặt đất giúp tứ thúc Dương Hoa Minh đeo giày.

Bên cạnh, Đàm thị cũng đang giúp Dương Hoa Mai chỉnh lại quần áo, dặn dò nàng lên núi đi chậm một chút, đừng để trượt chân.

Dương Nhược Tình nhìn thấy Dương Hoa Mai thì vô cùng kinh ngạc!

Để phù hợp với lên núi, hôm nay Dương Hoa Mai mặc một bộ quần áo màu xám nhạt. Trên vai, còn choàng một chiếc khăn lông xù để chắn gió.

Thoạt nhìn, thân hình mập mạp giống như “cây nấm di động”!

Cồng kềnh như vậy, liệu có thể leo núi được không?

Dương Nhược Tình thầm đổ mồ hôi lạnh cho vị tiểu cô này.

Ở đằng kia, lão Dương đang ngậm điếu thuốc trong miệng, khi thấy Tôn thị của tam phòng mang theo tỷ đệ Dương Nhược Tình lại đây, lão Dương rút điếu thuốc lá trong miệng ra, dắt vào bên hông, nói với mọi người: “Người đều đã đông đủ, lên đường thôi!”

“Cha, gia đình nhị ca còn chưa tới, không đợi sao?” lão tứ Dương Hoa Minh hỏi.

Lão Dương nói: “Mấy ngày trước nhị ca ngươi có nhờ người mang tin tới, bọn họ đi mộ phần Dương gia đốt áo lạnh trước, sau đó sẽ đợi chúng ta ở bờ sông sau thôn, gặp nhau ở đó sẽ cùng lên núi thắp hương.”

“A ~” Dương Hoa Lâm im lặng.

Bên kia, sắc mặt Đàm thị tối sầm, hừ một tiếng nói: “Lão nhị là cái loại nhát gan, bị tức phụ dắt mũi, thắp hương còn phải đi nhà cha vợ trước, đúng là cái loại không có tiền đồ!”

Lão tứ Dương Hoa Lâm bĩu môi, “Ai da ~ nhị ca không phải là kẻ nhát gan, ai bảo nhà mẹ đẻ nhị tẩu có tiền đồs, nếu là con thì cũng……”

“Nếu là ngươi thì sao?” Âm lượng Đàm thị đột nhiên cao mấy lần, đôi mắt trừng qua.

“Nếu biết đệ huynh các ngươi uất ức như vậy, lúc trước không nên tiêu tiền giúp các ngươi cưới vợ! Tống cổ tất cả ra ngoài ở rể, về ở rể còn tiện thể chùi lỗ đít cho cha vợ!” Đàm thị cả giận nói.

Dương Hoa Lâm sắc mặt đỏ lên, Lưu thị bên cạnh cũng vội vàng gục đầu xuống không dám lên tiếng.

Kim thị, Tôn thị thậm chí còn cúi sâu hơn.

Đàm thị vẻ mặt còn hậm hực, bị lão Dương chặn lại.

“Đã đến giờ đi rồi, sao lại còn huyên thuyên nhiều lời như vậy? Không nói nữa, đi thôi!”

“Vâng!”

Lão đại Dương Hoa An hơi hơi khom người, xách rổ chạy nhanh đi trước dẫn đường.

Những người khác đi sát theo sau.

Đàm thị đưa đến cổng lớn Dương gia, vẫn còn dặn dò mấy cái nhi tử cùng cháu trai: “Khi đến sườn núi, đám đàn ông các ngươi nhớ phải đỡ Tú nhi đấy!”

“Nương, chúng con nhớ rồi!” Lão ngũ Dương Hoa Châu trả lời, theo sát bên cạnh lục muội Dương Hoa Mai.

Dương Hoa Mai sau khi đã đi được một đoạn, còn không nhịn được quay lại nói với Đàm thị đang đứng ở cửa nhìn theo: “Nương, giúp con chăm sóc tốt cho Vượng Tài, nó hôm nay chưa đi ỉa đâu, sợ là sắp ỉa……”

“Ha ~”

Dương Nhược Tình không kìm được bật cười thành tiếng.

Khiến Dương Hoa Mai nhìn chằm chằm: “Mập Mạp chết tiệt, ngươi cười cái gì? Có gì đáng buồn cười?”

“Miệng mọc ra trên người ta, ta vui thì ta cười, ngươi không có tư cách quản!” Dương Nhược Tình không chút khách khí nói lại.

“A, nha đầu chết tiệt kia gan lớn thật, ngươi dám cùng ta tranh luận?” Dương Hoa Mai tức giận xắn tay áo, định tới đánh miệng Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình giơ tay bắt được bàn tay củ cải của Dương Hoa Mai, thẳng lưng nói: “Sao? Ngày hôm đó còn chưa đủ đau, nên vẫn muốn được đánh tiếp phải không?”