Khuê nữ chính là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ.
Dương Nhược Tình biết mình đi hơn phân nửa ngày, cha nàng, Dương Hoa Trung, nhất định là rất nhớ mong.
Vì thế không hề trì hoãn, quay đầu liền vào phòng Dương Hoa Trung.
“Cha, con đã về rồi!”
Trong phòng, hán tử đang ngồi dựa trên giường, cổ vẫn luôn ngoái nhìn ra ngoài.
Thấy khuê nữ thần khí mười phần vào phòng, hòn đá treo trong lòng ông hơn phân nửa ngày, cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tình Nhi, trở về là tốt rồi, hôm nay đi lên trấn, mọi việc có trôi chảy không? Không ai ức hiếp con chứ?” Dương Hoa Trung hỏi liên tục.
Dương Nhược Tình cong môi cười, lắc lắc đầu: “Cha, ngài cứ yên tâm đi, người có thể ức hiếp con sợ là còn chưa có sinh ra đời!”
Dương Hoa Trung kinh ngạc, sau đó gật đầu cười nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Tam thúc!”
Một thanh âm từ cửa phòng truyền tới, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn khom người bước vào phòng.
Căn phòng vốn không rộng rãi, bởi vì có người tới, mà hiện tại càng thêm vài phần chật chội.
Dương Nhược Tình quay đầu lại nhìn thấy người vừa nói là Lạc Phong Đường.
Nàng vội vàng quay đầu nói với Dương Hoa Trung đang ngồi trên giường: “Cha, hôm nay con và Đường Nha Tử kết bạn đi lên trấn bán đậu phụ. Ngài nhìn thử xem, thân thể và nắm tay hắn như thế này, thì ai dám ức hiếp con? Trừ khi là kẻ mù nha!”
Dương Hoa Trung cũng đã nhìn thấy Lạc Phong Đường đang đi về phía giường, ông chống tay xuống ván giường ngồi thẳng dậy, tươi cười dễ gần nhìn Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, đi đường có mệt không? Mau ngồi đi.” Dương Hoa Trung chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, chào đón Lạc Phong Đường.
Sau đó lại phân phó Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con rót cho Đường Nha Tử một chén trà đi.”
“Vâng!” Dương Nhược Tình đáp lời, xoay người đang định đi, liền bị Lạc Phong Đường lên tiếng ngăn lại.
“Tình Nhi đừng rót, ta chỉ chào tam thúc một tiếng rồi về.” Lạc Phong Đường nói.
“Được rồi, tùy ngươi!” Dương Nhược Tình nói, tự rót một chén cho chính mình, đứng ở bên bàn ngửa đầu uống nước.
Bên này, Dương Hoa Trung đang hỏi thăm Lạc Phong Đường về việc lên trấn hôm nay.
Lạc Phong Đường nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng đầy tôn trọng, nghiêm túc lắng nghe, trả lời cũng rất cẩn thận.
Dương Hoa Trung vừa lòng gật đầu liên tục.
“Đường Nha Tử, vậy ta không chậm trễ cháu nữa. Cháu về nhà luôn đi đừng để đại bá phải đợi lâu! sau này nếu có rảnh rỗi, hãy đến tán gẫu cùng tam thúc nhé!”
Dương Hoa Trung có chút lưu luyến không rời nói.
Lạc Phong Đường gật gật đầu, “Vâng, tam thúc nghỉ ngơi ạ, cháu sau này lại đến thăm ngài!”
“Được!” Dương Hoa Trung nói.
Lạc Phong Đường lại quay đầu nhìn Dương Nhược Tình bên kia, “Tình nhi, ta về đây.”
Dương Nhược Tình buông bát trà trong tay, giơ tay lau vệt nước nơi khóe miệng, “Ừ, vậy ngươi về nhé!”
Lạc Phong Đường chân trước rời đi, Tôn thị sau lưng liền vào phòng.
“Tình Nhi sao con không đưa hắn đi một đoạn?” Tôn thị vào cửa liền hỏi.
Dương Nhược Tình mới vừa ngồi xuống ghế, nghe vậy sửng sốt hỏi:
“Đưa ai ạ?”
“Đưa Đường Nha Tử!” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình không nhịn được mà bật cười.
“Nương, hắn không phải là đứa trẻ không nhận biết được đường về nhà, sao còn phải đưa? Con cười chết mất!”
“Khuê nữ, chuyện này có gì buồn cười? Người ta giúp con xách thùng gỗ đựng đậu tương từ xa trở về……”
“Nương, Đường Nha Tử không phải người ngoài, không cần khách sáo!” Dương Nhược Tình bĩu môi nói.
Không phải người ngoài?
Tôn thị cùng Dương Hoa Trung đều nghe được.
Hai vợ chồng nhìn nhau, mắt sáng lên.
“Con đang nói cái gì vậy?” Tôn thị nhịn xuống kích động trong lòng, thử thăm dò hỏi.
Dương Nhược Tình vì thế dăm ba câu đem chuyện mua bán đậu phụ, kể lại cho cha mẹ nghe.
Còn từ trên người lấy ra khế ước đã ký cùng Chu đầu bếp.
Vốn dĩ nàng định đưa cho Tôn thị, nhưng nghĩ đến Tôn thị không biết chữ, nên lại đem khế ước đưa cho Dương Hoa Trung.
Nghe nói lão Dương trước đó làm việc ở trên huyện thành, sau này xảy ra chuyện, mới dọn về quê quán ở thôn Trường Bình.
Bởi vì làm việc ở bên ngoài nên lão Dương cũng nhận biết được một ít chữ, đám nhi tử, tôn tử trong nhà, tuy là kiếm ăn trong đất, nhưng tốt xấu gì cũng đều đi theo lão phụ thân học được mấy chữ.
Dương Hoa Trung cầm khế ước xem xét một hồi lâu, cơ mặt co giật vài cái, lộ ra một chút hưng phấn!
Tôn thị nghiên người qua nói: “Cha Tình Nhi, khế ước nói gì vậy? Có tin được không?”
Dương Hoa Trung dùng ngón tay nhẹ nhàng đánh một cái lên khế ước, khép lại đưa cho Dương Nhược Tình.
“Nương Tình Nhi, khế ước là thật, tửu lầu định kỳ sẽ thu mua đậu phụ của chúng ta, sau này chúng ta lại có thêm một con đường để kiếm tiền!” Dương Hoa Trung nói.
“Thật sự sao? Thật là tốt quá, Bồ Tát phù hộ!” Tôn thị cũng kích động lên, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Phía bên này, Dương Nhược Tình nhìn bộ dáng vui vẻ của cha mẹ, khóe môi cong lên.
“Con đã thảo luận cùng Đường Nha Tử, sau này chúng ta và hắn sẽ kết phường làm đậu phụ kiếm tiền. Chúng ta làm, hắn tới giúp chúng ta đưa lên trên trấn bán. Chúng ta sau này sẽ cùng ngồi trên một chiếc thuyền, như vậy còn không phải là người một nhà thì sao?”
Tôn thị và Dương Hoa Trung kìm lại vui sướng và kích động, hai vợ chồng lại trộm trao đổi ánh mắt.
Tuy rằng, ’người một nhà ‘ này, không giống điều mà họ chờ mong trong lòng.
Nhưng cũng không cần nóng vội.
Chỉ cần hai đứa trẻ có cơ hội kết giao, đồng tâm hiệp lực, thì sẽ có hy vọng cho tương lai!
Hai vợ chồng đều rất ăn ý, không hỏi chuyện này nữa, bắt đầu chuẩn bị cho việc lên núi thắp hương.
Bởi vì chân Dương Hoa Trung không được, nên buổi chiều đi lên núi, Tôn thị sẽ dẫn ba tỷ đệ Dương Nhược Tình đi.
Lão Tôn là thân thích, cũng là người thôn khác, hôm nay đi thắp hương tổ tiên Dương gia, hắn đi cũng không thích hợp.
Vì thế, trong phòng, Tôn thị bắt đầu chuẩn bị các loại hương giấy.
Bên kia, Dương Nhược Tình nhân cơ hội đi về phòng rửa mặt, chải đầu.
Vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiểu An đã ăn xong bánh bao thịt, đang ngồi xổm dưới đất trong sân, cầm trên tay một cành cây nhỏ, chơi đùa với đội quân kiến.
Nam hài khoẻ mạnh, kháu khỉnh, nghiêng đầu, hết sức chăm chú, cái miệng nhỏ còn thì thầm nói gì đó.
Dương Nhược Tình không khỏi cảm thấy hứng thú, bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn mấy đường hắn dùng cành cây vẽ ra trên mặt đất nhưng không hiểu gì.
“Tiểu An, đệ đang cùng con kiến chơi gì vậy?”
“Đánh giặc!”
“Cái gì?” Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
Tiểu An cũng không ngẩng đầu lên, dùng cành cây trong tay chỉ vào mấy đường kẻ sâu, nông trên mặt đất dưới chân, nói với Dương Nhược Tình: “Đệ chia bọn chúng thành nhiều trại khác nhau, sau đó để bọn chúng đánh nhau. Tỷ nhìn xem, hai con kiến soái ca đang tiên phong xông lên, đánh nhau kịch liệt.”
Soái ca?
Tiên phong?
Dương Nhược Tình cũng mở to hai mắt nhìn, đám kiến bị Tiểu An dùng nhánh cây đuổi chạy khắp nơi, tròng mắt muốn rớt lên mặt đất.
Thật sự là nhìn không ra được!
“Ừ, tình hình chiến đấu thật sự vô cùng kịch liệt, Tiểu An giỏi quá!”
“Đúng rồi, ca ca của đệ đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?” Dương Nhược Tình lại hỏi.
Từ khi thấy Đại An bỏ chạy ở đầu ngõ, nàng cũng chưa gặp lại hắn.