Chương 119: Hợp Tác ( Canh Một )

Tuy nhiên, tay cầm cung tên của Lạc Phong Đường đã bị Dương Nhược Tình nắm chặt.

“Có chuyện gì vậy?” hắn ngạc nhiên hỏi.

Dương Nhược Tình lắc lắc đầu: “Không thể bắn tên!”

“Tại sao?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi định giết con chó? Hay là trộm cả con chó để ăn thịt?” Dương Nhược Tình hỏi.

Lạc Phong Đường nghĩ một lúc liền nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn thịt chó, tuy nhiên không thể để con chó đó tiếp tục làm hại gia cầm của nhà khác!”

“Đường Nha Tử, ý tưởng của ngươi không ổn! Hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng! Nếu chỉ giết chết thì quá tiện nghi cho nó, thế nào cũng phải đem tổn thất của nhà ngươi thu hồi lại!” Dương Nhược Tình nói.

“Tình Nhi, ta hiểu ý ngươi rồi. Được, ta một mũi tên bắn chết nó, bảo đảm trước khi chết nó sẽ phát không phát ra nửa tiếng động. Sau đó, ta lại trèo tường vào khiêng nó ra, ngươi cứ ở đây canh chừng cho ta là được!” Hắn nói xong định đứng lên hành động.

Lại bị Dương Nhược Tình kéo trở về, hai người ngồi xổm nơi góc tường, cái trán suýt nữa đụng vào nhau.

“Còn chuyện gì nữa vậy?” hắn khó hiểu hỏi.

“Nếu ngươi không định ăn thịt chó, vậy chúng ta hãy đem nó đi bán cho tửu lầu trên trấn!” nàng nói.

“Được!” hắn nói.

“Nếu bán cho tửu lầu, thì chó sống giá sẽ cao hơn!” nàng lại nói.

“Được, vậy ta sẽ không bắn trúng chỗ yếu hại mà chỉ làm cho nó bị thương, mất khả năng phản kháng!” hắn nói.

Đối khả năng bắn cung của mình, hắn luôn tuyệt đối tin tưởng.

Tuy nhiên, lại một lần nữa bị Dương Nhược Tình phủ định.

“Đó chính là vấn đề. Nếu ngươi bắn nó bị thương, nó chắn chắn sẽ sủa, như vậy sẽ kinh động đến người nhà Trần đồ tể! Chúng ta nếu không muốn kinh động người trong phòng thì trước hết là phải lặng yên không một tiếng động kéo con chó đi!”

“A?”

Lạc Phong Đường hơi sững sờ.

Yêu cầu của Tình Nhi ... thật khó!

“Chuyện này sợ là hơi khó giải quyết!” hắn thật thà nói.

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn cung tên trên người hắn, cười lắc đầu nói: “Không khó giải quyết, ngươi canh chừng đi, để ta tới!”

“Không được!”

Lạc Phong Đường không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt!

“Để ta thử xem có thể bắn một mũi tên trúng họng con chó kia không! Ngươi qua bên kia canh chừng. Chẳng may, chẳng may ta thất thủ, con chó kia kêu lên, Tình Nhi ngươi nhớ chạy luôn, chớ có quay đầu lại……”

Bóng cây hòe già đổ xuống, Dương Nhược Tình không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt của nam hài.

Tuy nhiên, sự quan tâm chân thành trong đôi mắt sâu và sáng của hắn khiến nàng có chút cảm động!

Trước đây, khi thực hiện nhiệm vụ, nàng luôn mang ý niệm có thể sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Đường Nha Tử này thật trượng nghĩa!

“Đường Nha Tử, ngươi yên tâm đi. Ta nếu đã dám đến, tức là đã có kế hoạch. Hiện giờ không có thời gian để giải thích, ngươi nghe lời ta đi!”

Dương Nhược Tình nói một cách chắc chắn, xắn tay áo, chuẩn bị leo tường.

Bình thường, nàng luôn hi hi, ha ha treo một nụ cười trên mặt.

Nhưng một khi tại thời khắc mấu chốt đưa ra quyết định, nàng không chấp nhận làm trái.

Có thể nói là quyết đoán, cũng có thể nói là áp đặt.

Tuy nhiên, trong mắt Lạc Phong Đường, đồng tử của nam hài hơi hơi co rúm lại, Tình Nhi quả là quyết đoán!

Khi hắn còn đang sững sờ, nữ oa trước mắt đã xắn tay áo, đứng thẳng thân mình.

Chỉ thấy nàng lui lại mấy bước, lấy đà xông ra ngoài, khi đến cuối bức tường, hai tay đưa ra, mũi chân giống như chuồn chuồn lướt nước đạp lên trên.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã bám được hai tay và đu người lên bức tường cao bằng chiều cao của một người trưởng thành.

Thân thủ thật là nhanh nhẹn!

Lạc Phong Đường âm thầm kinh hãi.

Nhìn thấy đôi chân của nàng đang buông thõng phía dưới, không có chỗ để giẫm lên, hiển nhiên có chút khó khăn.

Lạc Phong Đường đi qua, hơi hơi uốn gối, đem đôi vai rộng lớn của mình để bên tường……

Bên này, Dương Nhược Tình đôi tay chặt chẽ bám lấy tường viện, ngó đầu vào trong sân nhìn xung quanh, nỗ lực tìm kiếm mục tiêu.

Treo người lên xong, nàng có chút phiền muộn vì dưới tường không có chỗ đứng, dưới chân cũng không có chỗ dựa.

Nàng dùng tay bám vào tường sẽ không bị rơi xuống, tuy nhiên gần như toàn bộ trọng lượng thân thể đều dồn vào đôi tay.

Đợi lát nữa còn phải bỏ ra một tay để bắt chó, thực sự là có chút quá sức.

Đúng lúc này, dưới chân đột nhiên truyền đến một cỗ động chạm, hơn nửa trọng lượng trên tay lập tức được gỡ bỏ.

Nàng cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn thấy hai chân của mình đang dẫm lên bả vai của Lạc Phong Đường!

Chưa nói đến việc ở thời đại này nam tôn nữ ti, dù cho ở xã hội hiện đại cũng không dễ để một nam nhân chủ động dùng bờ vai của mình làm bàn đạp cho nữ nhân!

Dương Nhược Tình theo bản năng định nhấc chân lên.

“Tình Nhi không có việc gì, đừng chậm trễ, ngươi cứ làm việc của mình đi!”

Dưới lòng bàn chân, truyền đến âm thanh trầm thấp của Lạc Phong Đường.

Dương Nhược Tình cắn chặt răng, thu hồi tầm mắt, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu……

Phía sau gốc cây hòe già trong sân là năm ngôi nhà lớn lợp ngói màu xanh lam, một bên có mấy gian phòng thấp bé hơn, chắc là phòng bếp và kho.

Ở phía tường viện bên kia có dựng một chuồng heo, bên trong mấy con heo to béo đang rầm rì.

Bên cạnh chuồng heo, là ổ chó. Hiện tại, ổ chó đang trống không.

Hắc hổ đâu? Nó chạy đi đâu rồi?

Ổ gà bên kia đột nhiên truyền đến một trận dị động.

Dương Nhược Tình liếc mắt một cái, không khỏi thích thú!

Con chó kia đang chổng mông lên trời, bàn chân trước cào mạnh xuống nền đất bên dưới chuồng gà.

Đào, đào, đào, đám gà như dự cảm được nguy hiểm, hoảng loạn đi lại trong chuồng, kêu cục ta cục tác.

“Tình Nhi ngươi có nhìn thấy con súc sinh kia không?”

Dưới chân nàng, Lạc Phong Đường đè thấp âm thanh dò hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Mới vừa nhìn thấy, ngươi kiên trì một chút, để ta dụ dỗ nó lại đây.”

Lạc Phong Đường không biết Dương Nhược Tình sẽ dùng cách gì để dụ dỗ con chó dữ dằn đó đến, nhưng đều như vậy rồi, bây giờ có hỏi cũng không được tiện cho lắm.

“Ta không sao, Tình Nhi, ngươi nhớ cẩn thận, nếu không được thì cứ để ta làm cho!” hắn nhỏ giọng dặn dò.

“Được rồi!”

Dương Nhược Tình nhẹ nhàng đáp, đưa hai tay lấy ra cái bánh bã đậu đã ngâm trong nước súp chim cút, đồng thời từ bên hông rút ra một bó dây gai.

Nàng đặt chiếc bánh bã đậu dưới mũi hít thử, ai nha, quá thơm đi!

Thật hận không thể tự ăn luôn!

Dương Nhược Tình biết giới hạn khoảng cách mà sợi dây gai có thể ném ra.

“Cúc cu!”

Nàng bắt chước một tiếng chim kêu trong đêm, sau đó ném chiếc bánh bã đậu trong tay vào chỗ đã định trước.

Sau đó co rụt cổ lại, tránh đi tầm mắt của con chó kia.

Tiếng đào đất đột ngột dừng lại, sau đó từ trong sân truyền đến tiếng chạy vội.

Nàng dựa sát vào đầu bờ tường, bí mật đưa mắt nhìn trộm qua.

Ha ha, con súc sinh kia quả nhiên bị lừa.

Nó một hơi nhào tới chỗ cái bánh bã đậu, đầu tiên là ngẩng đầu lên, một đôi tai chó vểnh lên cảnh giác, nhìn chung quanh.

Xác định không có gì khác thường, mới cúi đầu xuống, há mõm, một ngụm ngậm lấy chiếc bánh bã đậu xoay người định chạy.

Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!

Bên này, cánh tay Dương Nhược Tình vung lên, dây thừng đã sớm được chuẩn bị tốt vung ra ngoài……