Chương 120: Thâm tàng bất lộ ( canh hai đưa đến! )

Hắc hổ vừa nhặt được chiếc bánh bã đậu, quay người định bỏ chạy thì bất ngờ bị một vòng dây thừng rơi xuống, vắt qua cổ.

Nó cảm thấy không ổn, chân trước nhảy lên, nhưng sợi dây đã tuột xuống cổ.

Hắc Hổ định sủa ầm ĩ lên, thì một sức mạnh ập đến, chiếc thòng lọng thắt lại thật chặt.

Trong cổ họng nó phát ra tiếng kêu ư ử, nhưng lại bị bánh bã đậu chặn lại! Một cỗ lực khác ập đến, kéo văng nó lên không trung, bay qua bức tường cao của chủ nhà!

……

Trong phòng bếp của nhà Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường nhìn con chó trước mặt bị trói tứ chi, ngay cả miệng cũng bị bịt bằng gậy trúc, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.

“Tình Nhi, không bằng chúng ta đánh chết nó rồi ném ra sau rừng cây cho bớt việc. Đưa nó đi lên trấn có hơi chút tốn công, nhà ta cũng không có bao tải to đựng vừa được nó!”

Lạc Phong Đường đề nghị.

Không có bao tải là phụ, chủ yếu là con chó này vẫn còn sống. Còn sống thì sẽ giẫy giụa, giẫy giụa sẽ dễ khiến cho người khác chú ý.

Đánh ngất nó?

Loại chó to như thế này rất khó đánh ngất.

Hoặc là đánh không ngất hoặc nếu mạnh quá thì sẽ chết.

Dương Nhược Tình đem đoạn dây thừng cuối cùng thắt lại, bảo đảm nó sẽ không chạy thoát, sau đó vỗ vỗ tay đứng lên.

“Ném ra rừng cây phía sau thôn ư? Quá lãng phí đi? Ta phí nhiều công như vậy cũng không thể tay không mà về!” nàng nói.

“Ta nhất định phải đem nó lên trên trấn bán cho tửu lầu, còn phải bán giá cao nữa!”

“……” Lạc Phong Đường im lặng.

Dương Nhược Tình lại nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp làm cho nó trong thời gian ngắn không thể nhúc nhích. Chờ đến khi chúng ta ra khỏi thôn, trên đường lớn, nó có muốn ầm ĩ đến đâu cũng không sợ!”

“Ngươi có biện pháp gì khiến nó không thể nhúc nhích?” Lạc Phong Đường hỏi.

Dương Nhược Tình bước đến trước cửa lò, hun khói hai lõi cỏ tranh, kẹp chặt phần đầu và phần đuôi, để lại một phần nhọn và mảnh ở giữa.

Sau đó, nàng tiến đến chỗ con chó hung ác đang mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chằm chằm, đâm hai cái lõi đó vào hai huyệt dưới nách của nó!

Mới vừa đâm vào, con chó đột nhiên run lên, thân thể nháy mắt cứng đờ.

Sau khi cứng đờ, cơ bắp toàn thân nó từ từ thả lỏng, sau đó tia máu trong mắt cũng nhạt dần, nó đảo mắt chìm vào giấc ngủ.

Tình Nhi ngươi vừa làm gì vậy?” Lạc Phong Đường vô cùng ngạc nhiên.

Hai lõi cỏ tranh nhỏ mà có tác dụng thật kỳ diệu!

Dương Nhược Tình cười nói: "Hai nơi đó có hai huyệt đạo, dùng sức kích thích nó sẽ đau đến hôn mê, nhưng không thể giữ được quá lâu, theo vóc dáng to lớn của nó thì nhiều nhất nửa canh giờ sẽ tỉnh lại.”

“Tình Nhi ngươi thật lợi hại!”

Lạc Phong Đường khen.

Hắn chưa từng giống như tối nay vậy, từ nội tâm phát ra sự bội phục với một nữ nhân!

Đứng trước Tình Nhi, một cô gái nhỏ, hắn đột nhiên không tìm thấy sự kiêu hãnh và ưu việt của một người đàn ông!

Thật xấu hổ!

Dương Nhược Tình lại không để bụng xua xua tay.

Mấy kỹ xảo nho nhỏ này, đối với một điệp viên cao cấp mà nói, là không đáng nhắc tới!

Nhìn sắc trời bên ngoài, nàng quay lại nói với hắn:

“Trời đã gần sáng, ta về nhà thu thập một chút, ngươi cũng chuẩn bị đi. Khoảng nửa canh giờ nữa chúng ta xuất phát, ta sẽ chờ ngươi ở hồ nước nơi cửa thôn nhé!”

“Được, để ta đưa ngươi trở về!” Lạc Phong Đường nói, đi theo sau Dương Nhược Tình ra khỏi cửa phòng bếp.

“Không cần đưa, với thân thủ và thân hình này của ta, ai dám chặn đường cướp bóc?”

Dương Nhược Tình cười hài hước nói, thuận thế giơ nắm đấm lên.

Nắm đấm nhỏ kia bóp đến kêu răng rắc, khớp xương rõ ràng.

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

Dương Nhược Tình rời khỏi nhà họ Lạc, nện bước nhẹ nhàng tiến về nhà.

Một đường đều không có quay đầu lại, cho đến khi đi đến lối vào của con hẻm nhỏ trước nhà, nàng bám vào bức tường của con hẻm và dừng lại.

Quay đầu hướng tới phía sau cong môi cười nói: “Ta cũng đã về tới cửa nhà, ngươi cũng nên trở về đi chứ? Sau thời gian một chén trà nữa, ta ở chỗ hồ nước chờ ngươi nhé!”

Nói xong, thân hình nàng chợt lóe, biến mất ở ngõ nhỏ.

Sau lưng, Lạc Phong Đường đi ra từ sau bức tường của một hộ gia đình, nhìn con hẻm vắng, gãi gãi đầu.

Kỳ quái, kỹ năng theo dõi của hắn, ngay cả những con cáo và con nai tinh ranh nhất trên núi cũng khó phát hiện ra.

Tình Nhi đúng là người thâm tàng bất lộ!

Nghĩ đến lời dặn dò của Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường xoay người, nhanh như một cơn gió theo đường cũ trở về nhà để chuẩn bị lên đường!

Bên này, Dương Nhược Tình lại từ ngõ nhỏ chạy ra, thân hình chợt lóe, đi tới cửa thôn.

Ống lươn tối hôm qua đặt xuống phải đi thu hồi, nếu không ban ngày có người phát hiện thì không ổn, như vậy thì khác gì ‘cốc mò cò xơi’, làm cho người khác hưởng.

……

Về đến nhà, đem ống lươn đổ ra.

Chuyến này thu hoạch cũng không tốt, gần như đều là trống không.

Bảy, tám ống lươn đổ ra, chỉ được mấy con cá chạch.

Xem ra, thời tiết càng ngày càng lạnh, lươn hoạt động càng ngày càng ít, chờ đến sang năm đầu xuân, nước sông ấm hơn mới có thể thả lồng bẫy!

Dương Nhược Tình múc nước đổ vào thùng, một vài con chạch còn hơn không có.

Trước tiên nuôi nó bằng nước, đợi chúng nhả hết bùn cát rồi quay lại nấu mì cho hai đệ đệ, rất tốt cho việc phát triển!

Sau khi rửa mặt đơn giản, Dương Nhược Tình vào bếp dọn đậu phụ.

Lúc này Tôn thị đã thức dậy, mặc áo khoác đi vào bếp, đúng lúc bắt gặp Dương Nhược Tình xách thùng đậu phụ đi ra khỏi cửa bếp.

“Tình Nhi, con đi sớm như vậy sao?” Tôn thị hỏi.

“Vâng ạ, con đi sớm, về sớm ạ.” Dương Nhược Tình nói.

“Con chờ một chút, nương rán mấy chiếc bánh bã đậu cho con ăn lót dạ đã! Bằng không lại không có sức lực lên đường!” Tôn thị nói.

“Nương, không cần, trên người con có mang theo tiền, tới trên trấn con sẽ mua bánh bao ăn!” Dương Nhược Tình nói.

“Vậy cũng được!” Tôn thị gật đầu.

Lần trước bán đồ, sau khi trừ chi phí mua đồ cho gia đình, vẫn còn dư lại 54 văn tiền.

Cộng cả 50 văn tiền của nương Mộc Tử Xuyên đưa lại đây thăm Dương Hoa Trung, gia đình Dương Nhược Tình hiện tại toàn bộ gia tài có 104 văn!

Trong 104 văn này, bởi vì Lão Tôn cày ruộng bị xẻ chân, nên cũng trả cho đại phu Phúc bá hai mươi văn y dược cùng phí băng bó!

Sau khi tính toán như vậy, số tiền còn lại trong nhà Dương Nhược Tình bây giờ là 84 văn tiền!

84 văn tiền, sau khi Dương Hoa Trung và Tôn thị thảo luận, toàn bộ đều giao cho Dương Nhược Tình quản lý!

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn cái thùng trong phòng bếp, thấy rất vui.

Một cân đậu tương, làm được gần năm cân đậu phụ, lại thu được một thùng bã đậu tầm ba đến bốn cân!

Bã đậu rất tốt, ăn ngon, nhiều dinh dưỡng, còn có thể no bụng!

Buổi sáng và buổi tối đều chỉ cần uống một bát cháo với nước canh xuông, kèm theo một bát bã đậu, người lớn và trẻ em đều no căng bụng!

Bụng no rồi, sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn!

Nghĩ vậy, Dương Nhược Tình nhịn không được lại dặn dò Tôn thị: “Nương, đợi lát nữa buổi sáng ngài nấu cháo, nhớ dùng bã đậu rán bánh, hoặc là xào ăn đều ngon, so với cháo loãng no bụng hơn!”

Tôn thị cũng nhìn thùng bã đậu, vui mừng gật đầu: “Nương định múc hai chén cho nhà thím Quế Hoa cùng thím Đại Vân của con, để các nàng cũng nếm thử, được không?”

Dương Nhược Tình nhịn không được mà bật cười: “Đương nhiên được ạ, hai nhà có ân với chúng ta, ta phải hồi báo!”

“Lần này đậu phụ làm không nhiều lắm, tạm thời không đưa qua, chờ sau này con làm nhiều một chút, lại đưa cho hai nhà nếm thử chút đồ ăn mới!”

“Được! Vậy để nương đi gọi Đại An nhé? Hắn tối qua nói hôm nay muốn đi cùng con lên trên trấn bán đậu phụ!” Tôn thị nói.

“Nương, đừng đi, cứ để hắn ngủ tiếp đi!” Dương Nhược Tình nói.

“Nhưng con chỉ là một nữ oa, đi một mình lên trên trấn, nương không yên tâm chút nào!” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình cười khúc khích: “Con cũng không phải là đi một mình, con đi cùng bạn!”