Chương 118: Cùng Chung Chí Hướng!

Mục tiêu của Dương Nhược Tình tối nay là bắt được con chó hung ác tên Hắc Hổ của nhà Trần đồ tể!

Con chó kia hung dữ, khát máu và độc ác, chuyên bắt nạt kẻ yếu! Chó cậy thế chủ, ngày hôm đó suýt chút nữa đã cắn Đại An!

Dương Nhược Tình quyết định trừ bạo an dân!

Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, nàng lặng yên không một tiếng động đến bên ngoài tường viện Trần đồ tể.

Là một hộ gia đình giàu có hàng đầu ở thôn Trường Bình, nhà và sân của Trần đồ tể đều tốt hơn so với các nhà khác.

Tường viện của các nhà khác về cơ bản là ‘thùng rỗng kêu to’, vừa thấp vừa lùn, đứng bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong.

Thậm chí có người còn dùng hàng rào tre, nứa để vây xung quanh một cách ngẫu nhiên, cổng rào được đắp bằng rơm rạ, không có tác dụng phòng thủ gì cả..

Rõ ràng, tường viện nhà Trần đồ tể kiên cố hơn nhiều.

Tường viện cao bằng người lớn, được xây bằng gạch đất, bên ngoài trát bằng đất đỏ.

Theo chiều cao của Dương Nhược Tình, đứng bên ngoài kiễng chân lên cũng chỉ có thể nhìn thấy cây hòe già trong sân, và hàng mái ngói xanh biếc dưới cây hòe già.

Mấy năm nay, Trần đồ tể dựa vào giết heo kiếm lời không ít đi.

Tốt lắm, vậy để tỷ tỷ cướp của người giàu chia cho người nghèo!

Chớp mắt, Dương Nhược Tình trượt xuống dọc theo chân tường đằng kia, đúng lúc ánh trăng trên cao chiếu đến, chỉ cần nhà Trần đồ tể có người đi đến nhà xí để tiểu đêm, sẽ rất dễ dàng phát hiện.

Nàng nhanh chóng trượt đến đầu kia của bức tường, nơi đó, ánh trăng chiếu không tới, ngược lại, bóng của cây hòe già đúng lúc còn có thể che cho nàng.

Vừa mới dừng lại dưới cái bóng của bức tường, nàng chợt cảm thấy cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, từ đầu kia bức tường có một bóng người cũng đang chạy về phía bên này.

Thân ảnh kia rất lưu loát, giống như có cùng suy nghĩ với nàng, chỉ trong chớp mắt, hai người đã đụng độ.

Xem ra, cả hai đều nhìn trúng ‘phong thuỷ bảo địa’ ở trong nhà này!

“Tình Nhi?”

“Đường Nha Tử?”

Trong bóng tối, hai người gần như đồng thời nhận ra đối phương.

Lạc Phong Đường trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Dương Nhược Tình cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đè thấp âm thanh hỏi: “Đường Nha Tử, ngươi tối muộn không đi ngủ, sao lại tới nơi này?”

Lạc Phong Đường mặt đỏ tới mang tai, nhíu mày, có chút ấp úng.

Dương Nhược Tình liếc nhìn cung tên mà Lạc Phong Đường đang đeo trên vai, lập tức đoán được chuyện gì.

Đôi mắt nàng tức khắc sáng lên: “Đường Nha Tử, ngươi tới trộm chó nhà Trần đồ tể đúng không?”

Một câu chọc trúng tâm tư! Lạc Phong Đường thấy vừa xấu hổ vừa bất an.

Trong cùng một thôn, tối muộn không đi ngủ lại chạy tới trộm chó nhà người khác, quả thực là việc xấu nha!

Nếu biết tối nay sẽ gặp phải Tình Nhi, đánh chết hắn cũng không dám tới trộm chó. Sợ là bây giờ Tình Nhi đang coi hắn như một tên cẩu tặc đi?

Dù vậy, hắn vẫn thành thật gật đầu: “Đúng vậy, ta tới trộm chó!”

Hắn chột dạ cúi thấp đầu xuống, trong lòng ảo não muốn chết, đột nhiên, một cánh tay vỗ lên vai hắn.

“Ha ha ha, hai chúng ta thật đúng là tư tưởng lớn gặp nhau! Huynh đệ tốt, đồng chí ca ca, cuối cùng ta cũng tìm được tổ chức!”

Cái gì?

Lạc Phong Đường ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của Dương Nhược Tình, chân mày và mi mắt đều cong cong.

“Tình Nhi ngươi, ngươi nói gì? Chẳng lẽ ngươi, ngươi cũng tới……”

“Không sai, ta cũng tới trộm chó, hắc hắc!” Dương Nhược Tình chớp chớp mắt cười.

“A?”

Lạc Phong Đường ngạc nhiên, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Dương Nhược Tình vội vàng lấy tay che miệng hắn, đôi mắt đảo một cái, ra hiệu im lặng.

“Nói nhỏ chút nào, tai của con Hắc Hổ rất thính, nếu nó nghe thấy, chúng ta sẽ bận rộn!”

Lạc Phong Đường sững sờ ở tại chỗ không dám nhúc nhích.

Một đôi mắt tràn ngập nghi hoặc.

Hắc hổ hung dữ như vậy, to như con nghé con, cho dù là chính hắn cũng phải có chuẩn bị mới dám đến.

Tình Nhi chỉ là một nữ oa, định làm như thế nào?

Như thể nhìn ra được nghi hoặc của Lạc Phong Đường, Dương Nhược Tình hướng hắn cười thần bí, đè thấp âm thanh nói: “Con chó kia dù hung dữ, nhưng cũng chỉ là con vật. Ta tuy nhỏ yếu, nhưng ta là người. Ta có thể dùng chỉ số thông minh nghiền chết nó!”

Chỉ số thông minh là gì?

Lạc Phong Đường không rõ ràng lắm, cũng chưa từng nghe qua những từ này.

Nhưng bây giờ, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều chuyển về trên miệng hắn.

Đôi bàn tay ấm áp và mềm mại của nữ oa đang che ở đó, mùi hương nhàn nhàn trên tay nàng bay vào trong mũi hắn.

Giống như mùi đậu tương, tươi mát thanh nhã.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mùi đậu tương có gì dễ ngửi, nhưng lúc này, lại bị mùi đậu nành nhàn nhạt quấy rầy, trêu chọc đến co quắp bất an, khuôn mặt nóng bừng lên.

Có cái gì đó trong lồng ngực, cũng đang đập dữ dội.

Dương Nhược Tình lúc này cũng không có tâm tình để ý đến sự khác lạ của hắn, nàng còn đang mải vểnh tai lên để nghe động tĩnh trong sân.

Tin chắc rằng chưa kinh động đến Hắc Hổ, nàng chậm rãi rút tay về.

“Đường Nha Tử, sao ngươi cũng tới bắt Hắc Hổ vậy? Con chó kia trêu chọc ngươi?”

So với việc trộm chó, Dương Nhược Tình càng tò mò về động cơ ‘gây án’ của Lạc Phong Đường hơn.

Khi được hỏi điều này, lông mày của Lạc Phong Đường nhíu lại.

Hắn trầm giọng nói: “Con chó kia trước đây đã cắn chết mèo nhà ta. Làm cho nhà ta chuột chạy khắp nơi. Sáng nay, lại cắn chết con gà mái già cuối cùng của nhà ta.”

“Đại bá ta nghe thấy động tĩnh trong sân, liền cầm gậy đi đuổi, con chó kia một chút cũng không sợ người, còn giằng co với đại bá ta!”

“Con chó kia chắc là điên rồi? Sao có thể vừa xâm nhập nhà người ta lại vừa hành hung họ? Chó dữ như vậy, thật sự không thể giữ!” Nàng dứt khoát nói.

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

“Đại bá ta bị bệnh một hai tháng nay, đứng một lúc lâu đầu óc liền quay cuồng, nếu không phải ta về nhà kịp thời, không chừng đại bá ta cũng bị nó cắn!”

Tiếp theo, Lạc Phong Đường không dám nói thêm gì nữa.

Hắn từ nhỏ chưa từng được nhìn qua mặt cha mẹ, là một tay đại bá nuôi hắn lớn.

Ở thôn Trường Bình, ở trên đời này, đại bá là thân nhân duy nhất của hắn!

Nếu không may đại bá bị một con chó cắn chết……

Lạc Phong Đường nắm tay siết chặt, một quyền đánh vào mặt đất dưới chân!

“A!” Dương Nhược Tình nhìn cái lỗ do hắn đấm trên mặt đất, đôi mắt đều mở to.

“Đường Nha Tử, một đấm này của ngươi, con chó kia sợ là đã chết đến mấy lần! Sao ngươi không sớm đánh chết nó đi?”

Dương Nhược Tình khó hiểu hỏi.

Đúng ra khi con mèo ở nhà bị cắn chết, hắn cũng nên đánh chết con chó kia đi, như vậy gà mái già sau đó cũng sẽ không phải chết!

“Lần trước khi nó cắn chết mèo nhà ta, ta đã định đánh chết nó. Nhưng đại bá ta nói, mọi người đều là hàng xóm với nhau, đánh chết cũng không tốt! Tốt hơn hết vẫn nên nói với Trần đồ tể một tiếng. Ta bèn đi qua, bảo bọn họ nên trói con chó lại. Bọn họ cũng không phản ứng, còn nói rằng đây là chuyện giữa con vật với nhau, con người không nên trộn lẫn vào!”

Lạc Phong Đường nhỏ giọng nói, nếu lần trước không thỏa hiệp, thì sẽ không có chuyện con gà mái già bị cắn chết!

Dương Nhược Tình nghiêm túc nghe, gật đầu.

Cuối cùng, nàng vỗ vai Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, đừng tức giận. Tối nay hai chúng ta liên thủ, vì thôn Trường Bình trừ bạo an dân!”

Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu, nhìn mọi nơi, gỡ cung tiễn trên vai xuống.

“Tình Nhi, ngươi đi bên cạnh ngồi chờ, canh chừng cho ta là được. Ta sẽ đi đến đầu tường, dùng một mũi tên bắn chết nó!”