Dương Nhược Tình nhéo một hồi lâu, cho đến khi đã ghiền, mới cảm thấy hài lòng buông tay ra.
Lờ đi sự oán giận trong mắt của tiểu nam hài, dẫn hắn đi về nhà. Trên đường, Dương Nhược Tình chép miệng, giống như đang cân nhắc việc gì.
“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?”
Đại An xoa xoa gò má vẫn còn đau nhức, không nhịn được hỏi.
Bộ dáng suy nghĩ của tỷ tỷ, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Dương Nhược Tình quan sát chung quanh, bốn bề vắng lặng, hỏi lại Đại An: “Đệ đệ, đệ xem mùa đông sắp đến rồi, chúng ta có nên nấu một chút gì đó để tẩm bổ không?”
“Tỷ, ý tỷ là gì?” Đại An không hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình trợn mắt nhìn Đại An, giơ tay ôm lấy cổ hắn, kề sát bên tai Đại An nói.
“Tối nay, tỷ định đi bắt con chó nhà Trần Hổ, sau đó lột da đem về làm nồi thịt chó ……”
Dương Nhược Tình còn chưa kịp nói hết lời, đã nuốt nước miếng một cái.
Thịt chó lăn ba lần, thần thánh đứng ngồi không yên!
“Tỷ tỷ, đệ sợ chuyện này không làm được? Con chó đó già và dữ lắm ... Nghe nói năm ngoái nó đã cắn chết một con gà của một hộ gia đình trong thôn, còn giết cả mèo của một vài gia đình. ... ”Đại An ngập ngừng.
Dương Nhược Tình bĩu môi, “Chính vì như thế, chúng ta mới càng phải thịt nó để trừ bạo an dân!”
Kiếp trước, nàng là điệp viên, giết người không thấy máu, lạnh lùng, tàn khốc.
Nhưng lén lút sau đó, nàng vẫn dành nhiều tình cảm cho các loài động vật nhỏ.
Bản thân nàng đã nuôi nhiều chó cưng, túi thịt bò viên cuối cùng trong tủ lạnh cũng được lấy ra chia cho chúng.
Đối với các con chó trung thành của các hộ nông gia, nàng cũng rất thích.
Chưa bao giờ chủ động muốn bắt chó để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình.
Phim điện ảnh về chó nàng cũng thích xem. Ngày đó khi xem bộ phim ‘Mary và bọn nhỏ’, khi chứng kiến cảnh chó mẹ nhân hậu, chân chính đồng hành cùng các con vượt qua thảm họa trong trận động đất ở xứ đảo, nàng điệp viên lạnh lùng này đã khóc ướt hết cả hai bịch khăn giấy.
Tuy nhiên, cũng giống như xã hội loài người, có người tốt, người xấu, có thiện và ác. Thế giới của chó cũng như vậy.
Con chó săn của nhà Trần Hổ vẫn còn dã tính, ích kỷ, khát máu.
Giết một lứa gà của nhà hàng xóm, ngậm con mèo nhà người khác dùng sức đập đi đập lại trên mặt đất, đến khi con mèo chết cũng không nhả ra.
Khi gặp người già, trẻ em và một số người ăn xin rách rưới từ nơi khác đến, nó gầm lên và cắn hết sức mình..
Tuy nhiên, khi gặp thanh niên trai tráng cùng thôn, con chó kia liền lắc đầu cụp đuôi.
Đúng là mắt chó coi người thấp, nó đã đánh mất bản chất đơn giản của giống chó nuôi để canh nhà.
Một con chó như vậy, sự tồn tại của nó là một tai họa, một tai họa cho cả thôn!
“Đại An, ta đã nghĩ kỹ rồi, Hắc Hổ không thể để lại, nhất định phải bắt được.” Dương Nhược Tình nói với Đại An.
“Tỷ, tỷ đừng đi, con chó kia không dễ chọc vào, tỷ muốn làm gì, đệ đệ sẽ làm cùng tỷ, riêng việc bắt Hắc Hổ thì thôi bỏ đi!”
Đại An chân thành khuyên nhủ, dù đại tỷ có lợi hại đến đâu thì con chó kia vẫn chỉ là súc sinh, chẳng may bị nó cắn trúng thì sao?
Đại An thực sự không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì xảy ra với tỷ tỷ của mình.
Dương Nhược Tình cũng nhìn thấy sự lo lắng của Đại An, nàng không muốn ép buộc đệ đệ.
Vì thế, liền theo ý hắn nói: “Được, vậy thì thôi.”
Đại An rất vui mừng, nắm lấy tay Dương Nhược Tình bước trở về Dương gia.
Tuy nhiên, trong lòng Dương Nhược Tình không có từ bỏ. Hắc Hổ đã bị nàng cho tên vào sổ đen, sao có thể xóa được? Chuyện đùa sao!
Nàng là một người không kiên nhẫn, không chỉ định làm, mà còn muốn phải làm ngay trong đêm nay!
Tuy nhiên, để chắc chắn, nàng cần tìm được một người trợ giúp đắc lực.
Ban đầu nàng định để Đại An đi canh chừng, nhưng hiện tại xem ra không được.
Tiểu An quá nhỏ, không có sức lực , có khi còn kéo chân sau.
Ngũ thúc?
Quên đi, ngũ thúc tính tình thật thà, lương thiện, nhất định sẽ không đồng ý, thậm chí có khi còn bị dậy dỗ một hồi!
Một khuôn mặt quen thuộc chợt lướt qua tâm trí nàng.
Lạc Phong Đường!
Không sai, tiểu tử ngốc kia chính là một thợ săn, thân thủ rất tốt.
Tìm hắn ta để hắn ta dẫn đầu, nàng còn có thể trộm lười biếng.
Cùng lắm thì, thịt chó chia cho hắn một nửa là được!
Sau khi hạ quyết tâm, mắt Dương Nhược Tình đột nhiên sáng lên, tốc độ nhanh hơn, miệng ngân nga một bài hát nhỏ, hai tỷ đệ vui vẻ cao hứng trở về nhà.
Vừa vào cửa sân, liền gặp lão Tôn trên tay cầm cây sào, hùng hổ đi về phía cửa.
Tiểu An đi theo bên cạnh, dùng hai tay kéo góc áo của lão Tôn cố gắng thuyết phục.
“Ông ngoại, cha cháu bảo cháu ngăn ông lại, ông không cần đi……”
“Không đi đâu được? Đám nhãi ranh kia, lão tử mới lại đây hai ngày, đã bắt nạt cháu trai ta hai lần. Hôm nay lão tử không đánh chúng thì không mang họ Tôn nữa!”
“A, ông ngoại cáu giận thật đáng sợ!”
Giọng cười của nữ tử tiến vào, Lão Tôn nhướng mi, thấy Dương Nhược Tình và đệ đệ Đại An đang dắt tay nhau đi tới.
Lão Tôn mở to mắt, vứt bỏ đòn gánh trong tay, lê một chân đi tới.
“Tình Nhi, Đại An, hai cháu sao lại trở về được? Đám tiểu tử Trần gia không làm gì hai đứa chứ?”
Lão Tôn vội hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào trên người hai tỷ đệ Dương Nhược Tình, khuôn mặt đầy lo lắng.
Tiểu An thấy thế vui mừng chạy về phòng báo tin cho Dương Hoa Trung.
Bên này, Dương Nhược Tình cùng Đại An nhìn nhau cười, Đại An nói: “Ông ngoại, ông yên tâm, tỷ của cháu đã đánh bọn chúng tơi bời hoa lá!”
“Cái gì?” Lão Tôn kinh ngạc, không dám tin tưởng lại nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Hắc hắc, ông ngoại, ông đừng lo lắng, cháu đã giúp Đại An giải quyết đám vô lại đó rồi!” Dương Nhược Tình không để bụng nói.
“Tình Nhi cháu đánh thắng được sao?” Lão Tôn có chút không dám tin tưởng.
Hôm qua cháu gái thông minh, biết dùng que chọc phân để đánh. Nhưng lần này, bên kia còn có thêm một con chó săn nữa.
“Ông ngoại, tỷ của cháu rất là lợi hại……”
Đại An hưng phấn dán đến trước mặt Lão Tôn, đem chuyện Dương Nhược Tình dùng “mỹ cẩu kế” kể lại toàn bộ với Lão Tôn.
Khóe miệng Lão Tôn giật giật vài cái, lông mày hoa râm run lên sung sướng.
“Tình Nhi ngoan, cháu gái ngoan của ta, ông ngoại cháu sống hơn phân nửa đời người, đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy! Cháu gái ngoan, biết làm việc, đi, chúng ta vào nhà kể cho cha cháu nghe, để cho hắn cũng vui vẻ……”
Dương Nhược Tình không có thời gian đi vào phòng Dương Hoa Trung kể lại những việc này, nàng cần phải bắt đầu chuẩn bị cơm trưa!
Lão Tôn và Đại An vào phòng Dương Hoa Trung, Dương Nhược Tình thì đi vào phòng bếp, đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Dương Nhược Tình nhìn qua chỗ đậu nành ngâm từ sáng, lấy lên một viên vê thử để kiểm tra độ mềm, vừa lòng gật gật đầu.
Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, liền có thể dùng.
Tiếp theo, nàng lại tìm trong đống nông sản lão Tôn mang đến, lấy ra hai củ khoai lang đỏ và hai củ khoai tây.
Khoai lang gọt vỏ, cắt khúc, rửa sạch, nấu chung với gạo đã vo sạch.
Luôn nấu cơm với rau dại cũng không tốt, thỉnh thoảng nên thay đổi mùi vị cho cả nhà.
Khoai tây gọt vỏ, rửa sạch, cho nước vào nồi nhỏ bên ngoài, đặt vỉ hấp cách mặt nước một đốt ngón tay, đặt hai viên khoai tây tròn lên vỉ hấp, đậy vung lại và hấp chín.