Trong khi chờ khoai chín, Dương Nhược Tình lại đem cặp chim cút ra vặt lông.
Làm sạch lông, mổ bụng, rửa sạch nội tạng, chặt chim cút thành từng miếng và đem nướng chín.
Lúc này, nước trong nồi đã sôi lên, sủi bọt khí.
Dương Nhược Tình lấy ra hai củ khoai tây đã chín, cho vào bát để nguội trước, sau đó lại đổ thịt chim cút vào trong nồi nước sôi.
Dùng cái muỗng tre vớt bỏ lớp váng trên cùng rồi lại vớt các miếng chim cút lên.
Mười lăm quả trứng cút để nguyên vỏ cho vào nồi luộc lên.
Chờ đến đến khi thịt chim cùng nội tạng chim chín tới, trứng cút cũng đã chín.
Vớt ra cho vào một cái niêu đất khác để khô, bóc sạch vỏ trứng cút để dùng sau.
Tiếp theo, Dương Nhược Tình rửa sạch cải trắng, rau chân vịt cùng măng tây, chuẩn bị ổn thoả xong, nàng bắt đầu nấu cơm trưa.
Vừa định sang phòng bên kêu Đại An qua giúp đổi củi thì Đại An tình cờ đi vào.
“Tỷ, đệ tới giúp tỷ nhồi củi nhé!” Đại An nói.
“Được!” Dương Nhược Tình đáp lại.
Nàng cầm lấy khoai tây đã nguội, dùng một cái trông giống như chày cán bột, lăn qua khoai tây, biến chúng thành khoai tây nghiền.
“Tỷ, định nấu món gì vậy?” Đại An đứng ở một bên, tò mò hỏi.
Theo hiểu biết trước đây của Đại An, có hai cách để ăn khoai tây, một là hầm với thịt, hai là xào chúng với một ít ớt khô hoặc thứ gì đó.
Dương Nhược Tình đang nghiền khoai, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trưa nay sẽ làm bánh khoai tây cho các đệ ăn!”
“Gì cơ? Khoai tây cũng có thể làm bánh sao?” Đại An cũng ngạc nhiên.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Không chỉ có khoai tây, khoai lang đỏ, khoai sọ, đều có thể làm! Cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, có thể biến hóa thành trăm loại món ăn, còn tùy vào cách ngươi suy nghĩ thế nào.”
Đại An gật đầu, đứng ở một bên nghiêm túc xem.
Khoai tây nghiền nát xong, Dương Nhược Tình lại xoay người đi múc một lượng vừa phải bột lúa mạch, trộn lẫn với khoai tây nghiền theo một tỷ lệ nhất định.
Lại cho vào đó một ít muối đã sao vàng và một lượng nước thích hợp, vừa cho nước vào vừa dùng đũa khuấy đều lên.
Tiếp theo, là nhào bột.
Khi bột được nhào mềm, dẻo nhưng không quá dính, Dương Nhược Tình ra lệnh, Đại An lập tức nhóm lửa trong bếp.
Đun nóng nồi, cho một ít dầu hạt cải lên rồi dàn đều.
Dương Nhược Tình bắt đầu nặn bánh khoai tây.
Nặn bánh khoai tây siêu đơn giản, giống như Tiểu An nghịch bùn ở nhà, đầu tiên vo thành hình tròn, sau đó lại ấn bẹp ra thành hình dẹt, cuối cùng cho vào nồi.
Dương Nhược Tình vừa rán vừa ở trong lòng đếm số lượng. Sau khi rán xong, được tổng cộng mười lăm cái.
Buổi trưa có bảy người ăn, bao gồm cả thúc Trường Canh. Mỗi người ăn hai cái, còn dư lại một cái!
Sau khi rán bánh khoai tây xong, Dương Nhược Tình cho một chút nước vào trong nồi, đậy nắp lại.
Cắt nhỏ hành lá đã rửa sạch, khi nhấc nắp nồi lên và lật mặt bánh khoai thì sẽ rắc đều hành lá lên trên, đậy nắp nồi, để lửa nhỏ và đun một lúc.
Khi Tôn thị và Trường Canh vác cái cày và dắt con bò già vào sân, liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ bếp bay ra.
“Món gì mà thơm thế?” Trường Canh cười hỏi.
Tôn thị nói: “Hình như là khoai tây! Trường Canh, ngươi rửa tay vào nhà uống bát trà đi, mới sáng sớm đã phải đi vất vả cày ruộng giúp nhà chúng ta!”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Lấy nước từ giếng trong sân, Trường Canh rửa tay sạch sẽ đi vào phòng Dương Hoa Trung.
Tôn thị xoay người đi vào phòng bếp, “Tình Nhi, con nấu khoai tây thơm quá đi!”
“Nương, ngài mau đến xem, tỷ tỷ làm bánh khoai tây trông rất xinh, vàng óng!” Đại An giống như hiến vật quý giơ chiếc nồi trên bàn đang đựng những miếng bánh khoai tây mới nướng lên cho Tôn thị xem.
Tôn thị liếc một cái, đôi mắt liền sáng lên.
“A, thật đúng là đẹp quá, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài và ngửi mùi thơm thôi là đã thấy ngon rồi!” Tôn thị nói.
“Nương, hay là ngài nếm thử trước một cái xem?” Dương Nhược Tình nói.
“Như vậy không được, đợi đến khi dọn bàn ăn đi!” Tôn thị nói, bắt đầu đeo tạp dề, chuẩn bị giúp Dương Nhược Tình.
“Đại An con đi đi, để nương tới nhồi củi cho.”
“Vâng!” Đại An đứng dậy nhường chỗ, nhưng chính mình cũng không đi mà đứng bên bệ bếp xem tỷ tỷ nấu ăn.
Dương Nhược Tình bớt chút thời gian đi sang phòng bên, chào Trường Canh thúc, rót cho ông một bát trà, khi nàng quay lại phòng bếp, nhân tiện bắt cóc luôn Tiểu An.
Lấy một chiếc bánh khoai tây to nhất ra, bẻ đôi.
Miếng bánh vừa bẻ ra liền toả ra hương thơm ngào ngạt, khiến Tiểu An thiếu chút nữa liền chảy nước miếng.
“Tỷ, đây là món gì?” Tiểu An hỏi.
“Tỷ làm bánh khoai tây, Tiểu An cùng Đại An tới giúp tỷ tỷ nếm thử xem có được không!”
Dương Nhược Tình cười hì hì, đem hai nửa bánh khoai tây đưa cho hai đệ đệ.
“Ăn ngon không?” nàng hỏi.
Đại An lịch sự văn nhã cắn một ngụm, sau đó gật gật đầu: “Ăn ngon.”
Còn Tiểu An trực tiếp trả lời cho Dương Nhược Tình bằng hành động ăn ngấu nghiến.
“Được rồi, đi ra bên ngoài chơi đi, phòng bếp khói nhiều. Nhưng dù sao cũng không được chạy xa quá, đến giờ ăn cơm tỷ sẽ đi gọi các đệ!”
Dương Nhược Tình xoa đầu Tiểu An, đuổi hai đứa ra khỏi phòng bếp, sau đó bắt đầu nấu ăn.
Tôn thị ôm que cời lửa ngồi ở cửa bếp, mỉm cười nhìn Dương Nhược Tình làm tất cả những điều này, đáy măt phụ nhân tràn đầy vui mừng.
Trưởng tỷ, trưởng tỷ, Tình Nhi nhà ta thật là ra dáng trưởng tỷ!
Có Tình Nhi ở đây, nếu không may một ngày mình không còn nữa, hai huynh đệ Đại An, Tiểu An cũng sẽ không chịu khổ.
Tôn thị âm thầm nghĩ, ý thức được mình nghĩ hơi lung tung, Tôn thị lại ở trong lòng liên tục phi phi vài cái.
Chính mình sao lại không còn nữa được? Chính mình phải sống thật tốt, ở bên con cái, nhìn bọn họ bình bình an an lớn lên!
“Tình Nhi, hôm nay thúc Trường Canh của con giúp nhà ta cày ruộng, buổi sáng nương bảo con đi mua chút thịt heo ở nhà Trần đồ tể trong thôn, con đã đi chưa?” Tôn thị hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu, “Trần đồ tể đã đem toàn bộ phần thịt heo ngon đi lên chợ ngói bán, vợ ông ấy ở nhà chỉ bán mấy loại thịt bạc nhạc linh tinh mà người trên trấn không thèm mua. Đã thế còn cân thiếu, con không muốn lãng phí tiền để mua thịt của họ!”
Tôn thị vừa nghe lời này, có hơi chút nóng nảy, “Nhưng nếu buổi trưa chúng ta không nấu chút thịt, thì lấy gì tiếp đãi thúc Trường Canh của con?”
“Nương, ngài đừng vội, ngài xem đây là gì?”
Dương Nhược Tình mở chiếc bát úp bên cạnh, đem chén chim cút cho Tôn thị xem.
“A? Chim cút? Còn có cả trứng cút?” Tôn thị khuôn mặt vui mừng.
“Tình Nhi, mấy đồ này từ đâu ra vậy? So với thịt heo còn ngon hơn nhiều nha!”
“Hắc hắc, con bắt được ở rừng cây sau thôn.”
Dương Nhược Tình nói chuyện, nhưng cũng không dừng tay chút nào, băm tỏi, băm gừng, thái nhỏ hành tím.
“Nương, chúng ta làm thôi!” nàng phân phó một tiếng.
“Được rồi!” Tôn thị ngồi xuống, nhét một nắm củi vào trong cửa bếp cho lửa bùng lên.