Chương 104: Tam văn tiền ( canh một )

Lúc này, Dương Nhược Tình đang ‘dậy dỗ’ Trần Hổ, một chút cũng không tay nương.

Có một số người, chỉ thích bị đánh.

Ngươi không đánh hắn thật đau, làm hắn sợ, hắn sẽ không ngừng nghỉ, lần sau sẽ tiếp tục nhảy nhót trước mặt ngươi!

Ngươi đánh hắn thật đau, thật sợ, lần sau hắn sẽ nhớ lâu.

“Dám tìm đệ đệ ta sao? Ta đánh chết ngươi!”

“Dám thả chó ra để hành hung đệ đệ ta sao? Ta đánh chết ngươi!”

“Lớn lên xấu đau xấu đớn còn dám chạy ra dọa người sao? Ta đánh chết ngươi!”

Dương Nhược Tình mỗi gậy đánh xuống, đều phải định một cái tội danh cho Trần Hổ, một gậy cuối cùng nói:

“Nói đi, ngươi có phục hay không?”

“Không phục!”

“Được! Đánh tiếp! Hôm nay cô nãi nãi đánh tới khi ngươi phục thì thôi!”

“Á Á Á…”

“Ta phục, ta phục……”

“Không được! Không nghe thấy gì cả, ngươi nói bé quá!”

“Cô nãi nãi, ta phục……”

“Không được! Ánh mắt ngươi không đủ chân thành, còn phải đánh tiếp!”

“Cô nãi nãi, ta thật sự phục, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng đánh ta……”

Mặt mũi Trần Hổ bầm dập, đại nam hài 15-16 tuổi, thực sự đã khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Dương Nhược Tình nhếch khóe miệng: “Ngươi chỉ nói ngoài miệng thì không đủ thành ý. Ngươi nhìn xem, đệ đệ ta bị ngươi dọa sợ không ít, mà ta phải đánh ngươi, cũng phải tốn rất nhiều khí lực đúng không? Dù thế nào ngươi cũng nên cố gắng biểu hiện tốt hơn một chút chứ?”

Trần Hổ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Dương Nhược Tình đang ngồi ở trên người mình, đầu óc cả buổi cũng nghĩ không ra.

Sau khi thấy Dương Nhược Tình cầm ra một đồng tiền vân vê trên tay, hắn lập tức tỉnh ngộ.

“Cô nãi nãi, ta, trên người ta không có tiền, tiền của nhà ta, đều do nương ta quản……”

Dương Nhược Tình không nói hai lời, nâng gậy lên đánh tiếp.

Trần Hổ nhắm chặt hai mắt, vặn vẹo thân thể trốn tránh. Đáng tiếc, Dương Nhược Tình đã ngồi xuống, thiếu chút nữa đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn lòi ra ngoài.

Trần Hổ trợn mắt, “Cô nãi nãi, ta đưa tiền, ta đưa tiền……”

Dương Nhược Tình cuối cùng cũng rời khỏi người Trần Hổ, thuận thế đi qua túm lấy Đại An đang đỏ mắt đánh người bên kia.

Nhìn những khớp ngón tay tái nhợt và nắm đấm đỏ ửng của Đại An, Dương Nhược Tình lắc đầu.

“Lần trước không phải đã dạy đệ sao? Đánh người thì phải dùng công cụ. Đôi tay là bộ mặt thứ hai của chúng ta, nhất định phải trân trọng! Ai, nhưng sao đệ lại không nghe lời chứ!”

Đại An nhìn tay của mình, không cho là đúng cười cười.

Hôm nay đánh đến thật đã ghiền!

Bên này, Trần Hổ cũng giãy giụa ngồi dậy, duỗi tay đi tháo giày trên chân.

Hành động vươn tay tháo giầy ảnh hưởng đến cơ bắp trên người, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, lòng tràn đầy bực bội.

Hắn len lén ngẩng đầu nhìn nữ oa đứng trước mặt, trên vai mang một cây gậy gỗ, đang liếc xéo hắn.

Cắn răng một cái, Trần Hổ cởi chiếc giầy ở chân trái ra, moi vào bên trong, lấy ra ba đồng tiền giao cho Dương Nhược Tình.

“Thật sự chỉ có như vậy, ta cũng phải ẩn giấu một tháng mới có được……”

Dương Nhược Tình cầm ba văn tiền, sau khi ước lượng, liền cất vào trong túi áo.

Dù nhỏ bằng chân muỗi thì cũng là thịt, vẫn tốt hơn là không có gì!

Trần Cẩu Đản đang nằm thở dốc ở bên kia nhìn thấy, gào lên.

“Được lắm Hổ ca, lần trước ba văn tiền bị mất là ngươi trộm đúng không? Hại ta bị nương đánh cho một trận, hóa ra là ngươi hắt chậu nước bẩn lên người ta? Không được, ta phải đi về nói cho nương!”

Trần Cẩu Đản nói, giãy giụa từ trên mặt đất bò lên.

“Cẩu Đản, đừng nói lung tung!”

Trần Hổ vội vàng, không quan tâm đến xương cốt đau rã rời, như con cá chép lộn mình đứng dậy, đuổi theo Trần Cẩu Đản.

Trần Cẩu Đản tức đến nhảy dựng lên, dùng tay cào xé Trần Hổ.

Trần Hổ không hề đề phòng, trên mặt bị Trần Cẩu Đản cào rách một mảnh da, bụng đầy tức giận bộc phát.

Hắn gầm lên một tiếng, một đấm đem Trần Cẩu Đản đánh ngã xuống đất.

“Được lắm Hổ ca, ngươi đánh không lại Mập Mạp, nên lấy ta trút giận đúng không? Đồ khốn nạn, đồ phế vật, ta xem thường ngươi!”

Trần Cẩu Đản ngồi trên mặt đất, dùng hai tay đập xuống, giãy giụa hai chân gào khóc.

Trần Hổ hai mắt lộ ra vẻ cuồng nộ “Mẹ kiếp, lão tử hôm nay đánh chết ngươi!”

Trần Hổ lao về phía Trần Cẩu Đản như hổ xuống núi, hai đệ huynh trên mặt đất lao vào nhau, khiến bụi bặm bay mù mịt……

“Không có gì hay để xem cả, chúng ta đi về đi! ”Dương Nhược Tình vỗ vỗ vai Đại An, thả cán cuốc trong tay xuống, xoay người rời đi.

Đại An khịt mũi một tiếng nhìn Trần gia đệ huynh bên kia, sau đó xoay người lon ton chạy theo Dương Nhược Tình.

“Tỷ, tỷ lấy ba văn tiền trên người Trần Hổ, liệu cha mẹ hắn có tìm tới cửa đòi lại không?”

Trên đường, Đại An hỏi.

Dương Nhược Tình bước chân không ngừng, nghe vậy nghiêng mắt nhìn Đại An, nhếch lên khóe môi.

“Hắn dám cho thì ta cũng dám nhận. Không nói tới cha mẹ hắn tìm tới cửa, cho dù là tổ tiên đời thứ mười tám của hắn tìm đến cửa, cũng vô dụng!”

Đại An kinh ngạc đến mở to mắt, tỷ tỷ thật không phải dạng vừa đâu!

Đánh đệ huynh nhà người ta sưng thành đầu heo, mà vẫn cầm tiền của họ?

“Đúng rồi, không phải tỷ bảo đệ ngoan ngoãn ở nhà sao? Sao đệ lại trèo lên cây du?”

Dương Nhược Tình đột nhiên dừng lại bước chân, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đại An.

Đại An sửng sốt, ngay sau đó có hơi chút chột dạ, cúi đầu xuống, đôi mắt trong veo sáng ngời khẽ động.

“Đệ nhìn thấy một tổ chim lớn trên cây du, nên định trèo lên lấy trứng. Nếu vận khí tốt, còn có thể bắt được mấy con chim nhỏ, buổi trưa chúng ta cũng có món mặn để ăn.”

“Tiểu tử thúi, việc tìm đồ ăn là việc của tỷ, đệ không cần lo lắng.”

“Tỷ, xin lỗi, hôm nay đệ lại gây thêm phiền cho tỷ tỷ……” Đại An cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

Dương Nhược Tình vẫn cao hơn Đại An một chút, nhìn từ góc độ của mình, nàng chỉ thấy khuôn mặt hơi cúi xuống của hắn.

Hàng mi cong vút hơn cả thiếu nữ, đường nét khuôn mặt tinh xảo không chê vào đâu được, dưới ánh nắng ban mai rực rỡ từng sợi lông tơ trên làn da trắng nõn thanh tú đều hiện lên rõ ràng!

Nhưng trong biểu tình của hắn lại mang theo một chút bướng bỉnh cùng quật cường.

Tiểu tử này, đúng là yêu nghiệt!

Cho dù hắn thật sự phạm sai lầm, chỉ cần bày ra biểu tình vô tội thuần lương như vậy, dù là người có ý chí sắt đá, cũng không nỡ trách móc nặng nề!

Dương Nhược Tình thừa nhận hiện tại nàng đã bị ‘sắc đẹp’ của đệ đệ mê hoặc.

Khí thế nháy mắt liền đi xuống, giơ tay vô vỗ vai Đại An: “Tiểu tử thúi, đừng có bầy ra vẻ mặt này, dù sao việc này cũng không phải do đệ khơi mào, đệ cũng không làm gì sai cả!”

Đại An cảm kích nâng mắt lên.

Dương Nhược Tình nói tiếp: “Dù thật sự là do đệ khơi mào đi chăng nữa, dù có lý hay không có lý, tỷ đều sẽ che chở đệ. Muốn thưởng hay muốn phạt, tỷ đều ở bên đệ, đơn giản như vậy thôi!”

“Tỷ……”

Đại An thấp thấp gọi một tiếng, sau đó liền ngậm chặt miệng.

Mũi hắn chua xót, cho dù bị đám Trần Hủ dẫn chó vây ở trên cây, hắn cũng không sợ hãi kêu lên.

Nhưng vào lúc này, hắn thật sự muốn khóc!

Một người tỷ tỷ tốt như thế, hiểu mình như thế, chính là tỷ tỷ của hắn. Ông trời ơi, ngài thật là tốt với Dương Đại An ta.

Trong lòng Đại An sóng gió phập phồng, đầy xúc động, hình tượng tỷ tỷ trước mắt bỗng cao dần lên……

Đột nhiên ——

“Oa ha ha ha, tiểu tử thúi, khuôn mặt cứ giả bộ thâm trầm, cuối cùng cũng bị ta tóm được? Cạc cạc, da thịt thật là non mềm, thích ghê…”

Khuôn mặt hắn đột nhiên tê rần.

Tỷ tỷ đang cao thượng đẹp đẽ trong mắt hắn, đột nhiên cúi người xuống, đôi tay nắm lấy hai bên má của hắn kéo sang hai bên.

Kéo đến biến dạng……

Đại An hắc tuyến đầy đầu .