Chương 99: Tiệm xăm có ma

Sáng hôm sau Hưng lùn và Quách Nhất Đạt đi từ trên tầng hai xuống, hai người vừa ôm đầu vừa bàn tán, dường như tối qua hai người bị mất trí nhớ rồi, về như nào cũng không nhớ nữa.

Xuống đến tầng một, hai người trông thấy tôi đang nằm trên ghế thái sư, giật nảy lên.

"Cha mẹ ơi, cậu chủ, cậu... sao thế này? Ai đánh cậu đến mức này vậy?"

"Tiểu Đường gia, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì thế? Là ai đánh cậu đến thế này? Tôi đi tìm kẻ đó tính sổ."

Nhìn tôi mặt mũi sưng vều, bị quấn băng gạc như xác ướp, hai người đều vô cùng tức giận, nhưng họ không nhớ gì về chuyện tối qua, chỉ nhớ láng máng những chuyện trước khi bị quỷ nhập.

Tôi xua tay ra hiệu đừng nhắc đến nữa, mà tôi cũng không dám nhắc đến. Cái bà điên Tô Tình đó ra tay không biết nặng nhẹ gì, tôi suýt nữa bị đánh cho liệt luôn rồi. Không phải chỉ hôn có cái thôi à, tôi cũng bất đắc dĩ mà, không diễn thật một chút thì làm sao lừa được đám quỷ kia? Sau này cố gắng trêu vào cô ta vậy, tôi vẫn muốn sống thêm mấy chục năm nữa.

Thấy tôi không nói, Quách Nhất Đạt bèn cùng Hưng lùn ngồi đoán bậy, nói chắc chắn là tôi trêu cô sinh viên nào trong trường nên bị người ta đánh rồi.

Tôi mặc kệ bọn họ, tối qua tôi bị thương nặng mà vẫn phải lôi hai người này về, tưởng tôi dễ sống lắm à? Người ta sau đó đều tỉnh hết, chỉ có hai ông vô dụng này có làm gì cũng không tỉnh dậy, bảo vệ sắp đến rồi, tôi mới phải đưa ra hạ sách này, đã thế lần sau không đưa hai người này đi cùng nữa.

Một người cứ yên tâm vẫy khách về cho tôi, một người cứ yên tâm bảo vệ cái biển hiệu, đừng có gây chuyện với người ta là được.

Đến chiều, Tô Tình lại dẫn Lâm Mộc đến, sắc mặt Lâm Mộc rất kém, trông tâm trạng cũng cực kỳ không tốt, gặp tôi cũng không nói năng gì.

Còn Tô Tình thì bắt đầu cằn nhằn: "Ồ, xương cốt cứng ghê đấy nhỉ, vẫn chưa chết cơ."

"Đại tiểu thư, nhờ phước của cô mà tôi có thể sống thêm tám trăm năm nữa." Tôi vặc lại.

"Ồ, nhìn anh cứ như xác ướp ấy nhỉ, nhưng hình như có vẻ vẫn chưa phục đâu!" Tô Tình khoanh tay trước ngực, tò mò lật lớp băng gạc của tôi nhưng bị tôi gạt ra.

"Nói đi, hôm nay đến đây làm gì?" Tôi không thèm cãi nhau với cô ta, có cãi thì vẫn là tôi chịu thiệt, tôi không muốn bị đánh nhừ thây nữa đâu.

Tô Tình chỉ vào Lâm Mộc bên cạnh rồi nói: "Tẩy hình xăm cho cô ấy đi, tôi công nhận anh đã nói đúng, hình xăm này mà hát thì sẽ lấy mạng người, cũng may là tối qua không xảy ra chuyện gì."

"Xin lỗi!" Lâm Mộc nói với tôi, xem ra Tô Tình đã kể lại chuyện tối qua với cô ấy rồi, hình xăm này kỳ lạ đến mức nào, chắc hẳn cô ấy và Tô Tình cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Hi vọng duy nhất của Lâm Mộc đã không còn, đương nhiên không thể vui nổi, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể làm ca sĩ được nữa, nhưng đành chịu, đây là số phận của cô ấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi tẩy sạch hình xăm Quỷ Xướng Hí đi, còn trả lại tiền cho cô ấy, lần này đến lượt tôi không vui, còn cực kỳ xót ruột, là một trăm nghìn tệ lận đấy, đây chính là miếng ăn đưa lên miệng rồi còn rơi.

Lâm Mộc có lấy được tiền về cũng không vui, hi vọng duy nhất đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận. Có điều cô ấy vẫn còn trẻ, người lại xinh xắn, gia cảnh còn tốt, sau này muốn làm gì cũng được.

Tô Tình an ủi Lâm Mộc suốt, có điều cuối cùng Lâm Mộc vẫn nói: "Tôi sẽ không từ bỏ đâu, hát là ước mơ cả đời của tôi, tôi sẽ kiên trì đến cùng, tôi nhất định phải chữa khỏi cổ họng."

Biểu cảm của Lâm Mộc vô cùng kiên định, hơn nữa còn là kiểu bất chấp tất cả, tôi không khỏi lo lắng thay, bình thường người như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Quá cố chấp không phải chuyện tốt!

Khi về, Lâm Mộc không đi cùng Tô Tình mà tự nhiên "mỗi người một ngả", điều này khiến Tô Tình hơi không quen, có điều cô nàng chỉ nhún vai vẻ bất lực, sau đó quay về trường. Lâm Mộc thì đi về hướng khác, không ai biết cô ấy muốn đi đâu, ban đầu Tô Tình định đi theo nhưng lại bị từ chối.

Đến chiều, anh Lý gọi điện đến báo tin tốt, trước đó anh ta vẫn gọi tôi là chú em, bây giờ gọi điện thì gọi thẳng tôi là cao nhân, bởi vì hình xăm của tôi có tác dụng rồi.

Anh Lý nói tối qua anh ta về club thì thấy đỡ hơn rất nhiều, khi đó anh ta đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên cô quản lý xinh đẹp đến tìm anh ta nói chuyện. Không biết vì sao, anh Lý có cảm giác, không hề nhiều lời mà đẩy ngã cô nàng ra sofa. Mừng là anh Lý đã bình thường trở lại rồi, làm với cô quản lý xinh đẹp ba lần liền cũng không có vấn đề gì cả.

Anh Lý nói vô cùng cảm ơn tôi, tôi đúng là cao nhân tuyệt thế, những kẻ anh ta tìm trước đó toàn là rác rưởi, vừa phí tiền vừa không được tác dụng gì. Sau này mà tôi có chuyện gì thì cứ tìm anh ta, anh ta rất thích kết bạn với người có bản lĩnh.

Làm ông chủ đúng là sướng, hứng một cái là có thể "lên" với cấp dưới luôn, diễm phúc này thực sự không thể ngưỡng mộ nổi.

Tuy anh Lý có giấu giếm tôi, nhưng Hồng Ngũ có nói anh ta rất trọng nghĩa khí, hơn nữa anh ta còn có chỗ dựa rất vững chắc. Nếu anh ta đã muốn kết bạn với tôi, đương nhiên là tôi đồng ý rồi. Quan hệ xã hội càng nhiều sẽ càng tốt, khi quan trọng sẽ có người giúp đỡ, cớ gì lại không làm.

Cúp máy xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất thì hình xăm Ngũ Độc không có vấn đề gì đã đáng để mừng lắm rồi. Người như Lý Kỳ mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối, tuy khi đó là anh ta tự nguyện xăm, nhưng những người khác nào có biết!

Từ sau khi đến thành phố Trung Hải, tôi đã xăm rất nhiều hình nhưng chỉ có Lâm Mộc là gặp sự cố, những người khác đều không có vấn đề gì cả. Ai gặp kết cục không tốt thì đều là do tự mình chuốc lấy, không phải tham thì là xấu xa.

Ngồi trông tiệm cả ngày vẫn không có khách nào, cứ thế này không phải cách hay, tôi đành phải đuổi Hưng lùn ra ngoài vẫy khách. Cái ông này không thể lười được, không thì tôi sẽ không có khách, tôi cũng không thể nuôi không được.

Đến tối, đột nhiên tôi nghe thấy có người đập vào cửa sổ. Tôi lười nhúc nhích, bảo Quách Nhất Đạt ra xem, nếu là cố tình thì tôi sẽ bảo ông ấy túm người đó vào đập cho một trận. Kiểu gì cũng là đám trẻ con, mẹ nó chứ, không dạy được con thì để ông đây dạy cho, cửa kính đấy, đập vỡ rồi thì xử lý kiểu gì.

Quách Nhất Đạt đi xem năm phút rồi vẫn không quay vào, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu, sau đó Quách Nhất Đạt loạng choạng chạy từ chỗ cửa sổ về, sắc mặt ông ấy như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Tôi hỏi ông ấy sao thế? Chẳng lẽ chỗ cửa sổ có ma à?

Quách Nhất Đạt bỗng nhìn tôi chăm chăm, không nói gì, biểu cảm như đông cứng lại. Tôi hỏi chẳng lẽ có ma thật? Tôi nói trúng rồi?

Quách Nhất Đạt gật đầu, nhìn chòng chọc về phía cửa sổ.

Tôi hỏi rốt cuộc là làm sao, đừng có tỏ vẻ bí hiểm với tôi, không phải chỉ là đập cửa sổ thôi à, chẳng lẽ là quỷ đập?

Quách Nhất Đạt nói khi ông ấy ra xem, tự nhiên ông ấy thấy có một đứa trẻ treo trên cửa sổ như một cái bóng, có điều đôi mắt nó nhìn Quách Nhất Đạt qua cửa sổ trông đáng sợ cực kỳ!

Đứa trẻ đó còn cười, nụ cười ánh lên cửa sổ, tái mét.

Quách Nhất Đạt chửi một câu, trẻ con nhà ai đây, mau xuống đi, còn nghịch nữa là ông ấy ra ngoài đánh cho nát đít đấy.

Đứa trẻ đó không để tâm, tiếp tục đánh đu trên cửa sổ. Quách Nhất Đạt cáu, định mở cửa sổ ra cho đứa bé kia rơi xuống, nhưng khi ông ấy mở cửa ra, đầu của đứa bé đó bỗng rơi đánh bộp xuống, lăn đến chân Quách Nhất Đạt như quả bóng. Cái đầu đó còn há miệng cười với ông ấy, nụ cười rất kỳ dị, còn cơ thể đứa bé thì vẫn treo trên cửa sổ, vẫn đang vẫy tay về phía Quách Nhất Đạt.

Quách Nhất Đạt thót tim, ông ấy hỏi đứa trẻ này là ai, vì sao lại đến đây đập cửa sổ?

May Quách Nhất Đạt còn to gan hơn một chút, nếu là Hưng lùn thì chắc đã chạy bặt dạng rồi.

Đứa trẻ đó không trả lời Quách Nhất Đạt mà gầm lên với ông ấy. Miệng nó toàn là máu, có cả dòi đang bò trên răng nó, trông cực kỳ đáng sợ.

Quách Nhất Đạt không chịu nổi nữa, chạy ra chỗ tôi.

Cha mẹ ơi, nếu là thật thì tiệm xăm của tôi có ma à? Nhưng chúng tôi đâu có trêu vào thứ gì đâu!

Tôi vội vàng cùng Quách Nhất Đạt quay ra chỗ cửa sổ xem, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không có đứa trẻ nào cả, thậm chí tôi còn ra ngoài xem một vòng cũng không thấy đứa trẻ mà Quách Nhất Đạt nói, có điều góc bên dưới cửa sổ có một hàng dấu chân máu.

Nhìn kích thước dấu chân thì có lẽ là của trẻ con, tuy không tìm thấy đứa trẻ mà Quách Nhất Đạt nhắc đến, nhưng có lẽ ông ấy không nói dối, xem ra tiệm tôi có ma thật rồi, hình như đã có "thứ" gì đó đặc biệt ghé qua.