Nếu tiệm xăm thực sự có "thứ gì đó" thì phải làm sao?
Tôi nên mời người đến xử lý hay là tự xăm cho mình một hình xăm quỷ?
Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, tôi xăm cho bản thân kiểu gì? Nếu có ông tôi ở đây thì còn được, nhưng ông ấy không ở đây, cũng không có ai khác biết xăm quỷ.
Nếu mời người về thì mất mặt quá, tôi còn trừ tà đuổi kịp, tránh nạn tránh tai cho người ta cơ mà.
Cái khác thì không nói, phải làm rõ tình hình trước đã. Bởi vì tôi chắc chắn là tôi không nhìn thấy đứa trẻ mà Quách Nhất Đạt nói, chỉ nhìn thấy một hàng dấu chân máu dưới cửa sổ thôi.
Nhưng kỳ lạ là đừng nói là xung quanh tiệm xăm, tôi đã tìm cả con ngõ lẫn bên ngoài rồi vẫn không thấy một đứa trẻ nào.
Kỳ lạ quá, xem ra ở trong tiệm cũng phải cẩn thận một chút, nếu đứa trẻ đó là quỷ thì chắc chắn sẽ còn đến nữa.
Lúc này Hưng lùn trở về, sau lưng ông ấy là một người đàn ông, bảo là khách dẫn về cho tôi. Người đàn ông đó tên Tiêu Viễn, liên hệ với Hưng lùn qua bài đăng trên trang khoảnh khắc, vừa hẹn ra ngoài gặp nhau xong, tìm hiểu sự tình rồi bèn dẫn về tiệm xăm gặp tôi.
Tôi hỏi Tiêu Viễn vì sao lại muốn xăm quỷ, kể kỹ càng cho tôi nghe, tôi cũng tiện tìm hình xăm thích hợp.
Ban đầu Tiêu Viễn ngại không dám nói, sau đó mới ấp úng kể lại tường tận câu chuyện.
Năm nay Tiêu Viễn ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường, người yêu cũng không có, nhưng không lâu trước đây, anh ta có qua lại với một cô trên mạng tên là Lạc Lạc, cũng chính là yêu qua mạng.
Trước đây Tiêu Viễn có từng xem ảnh của người kia, trông rất đáng yêu, là một cô loli buộc tóc hai bím, Tiêu Viễn rất thích kiểu như vậy.
Khi nói đến đây, Tiêu Viễn còn cho tôi xem ảnh trong điện thoại.
Chúng tôi xem thử, phát hiện đúng như Tiêu Viễn nói, cô gái này thực sự trông rất trong sáng đáng yêu, để tóc hai bím mà bất kỳ người đàn ông nào cũng chết mê.
Nhưng Tiêu Viễn nói mình bị cô gái này lừa, người kia khác hoàn toàn so với ảnh, sau khi gặp nhau thì thấy là một con bò mộng! Cao mét rưỡi, nặng bảy mươi lăm kilo, suýt nữa làm Tiêu Viễn sợ đến tè ra quần.
Đây không đơn giản là photoshop, đây là đổi người luôn rồi.
Giỏi lắm, yêu qua mạng rất nguy hiểm, quả nhiên không thể tin được, Tiêu Viễn dính đòn rồi.
Tôi bảo bị lừa thì thôi, đằng nào thì gặp nhau rồi thấy không thích hợp thì ai về nhà nấy, cũng coi như dừng lại kịp thời.
Nhưng lúc này Tiêu Viễn lại ấp úng, mặt đỏ nhừ lên như đã làm chuyện gì khuất tất. Tôi truy hỏi đến cùng thì anh ta mới chịu nói, hóa ra là cha nội này ế lâu quá rồi, thèm, chắc là thấy con heo cũng nổi hứng được, đã vậy anh ta còn chưa mất zin.
Đàn ông ba mươi mà vẫn còn zin thì có mất mặt không? Lúc đó Tiêu Viễn chỉ nghĩ, hay là lấy chị heo này ra luyện thử, đằng nào thì tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, hẹn cũng hẹn ra rồi, không thể lãng phí được!
Tôi nghe đến đây thì không khỏi cười thầm, Tiêu Viễn này đúng là nhân tài, cái gì "ăn" được là tuyệt đối không để lãng phí.
Sau đó Tiêu Viễn cũng đạt được mục đích thật, anh ta đãi Lạc Lạc một bữa mỳ cay rồi đưa cô nàng đi nhà nghỉ. Lạc Lạc này cũng thèm khát lắm, chắc là vì ngoại hình như vậy không có ai thích, hai người một đêm làm tận bảy lần.
Vì mệt quá nên Tiêu Viễn ngủ thiếp đi, đến hôm sau anh ta tỉnh lại thì Lạc Lạc đã đi mất, Tiêu Viễn nhắn tin hỏi Lạc Lạc sao đi mà không nói một câu?
Nhưng rất lạ, Lạc Lạc nhắn lại cho Tiêu Viễn một dấu hỏi chấm, hơn nữa còn xin lỗi Tiêu Viễn, Lạc Lạc nói hôm qua có việc nên không đến được.
Lần này thì Tiêu Viễn ngớ người, hôm qua rõ ràng anh ta đã gặp Lạc Lạc rồi, còn cùng hưởng đêm xuân với cô nàng, sao lại thành không đến?
Cũng không thể gặp nhầm người được, bởi vì hai người liên hệ với nhau qua wechat mới nhìn thấy người còn lại, hơn nữa những chuyện nói khi gặp nhau cũng chỉ có hai người mới biết.
Tiêu Viễn chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện trên wechat với Lạc Lạc lúc gặp mặt cho cô nàng xem, nhưng Lạc Lạc nhất quyết không thừa nhận, nói hôm qua cô nàng có việc, hoàn toàn không hề liên lạc với anh ta, còn nói ảnh chụp màn hình của Tiêu Viễn là hàng photoshop.
Hai người cãi nhau rồi Lạc Lạc xóa kết bạn với Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nổi cáu, chửi cái con béo chết tiệt này, tưởng mình ngon lắm đấy, nói chung là coi như ăn đồ ăn nhanh, sau này không liên lạc nữa thì thôi.
Nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Viễn vẫn không hiểu vì sao Lạc Lạc lại như thế? Chẳng lẽ Lạc Lạc cũng như anh ta, chỉ muốn ngủ một lần rồi bye bye?
Nhưng sự việc không hề đơn giản như Tiêu Viễn nghĩ, hơn nữa càng về sau càng lạ thường!
Khoảng ba ngày sau, Lạc Lạc đột nhiên kết bạn lại với Tiêu Viễn, anh ta cười lạnh, cô béo này, xem ra vẫn nuối tiếc anh ta lắm!
Sau khi Tiêu Viễn đồng ý kết bạn, anh ta lập tức vào mát mẻ Lạc Lạc, còn hỏi cô nàng biết sai chưa?
Lạc Lạc lại trách anh ta sao lại xóa kết bạn? Chắc không phải định ăn xong bỏ chạy chứ?
Tiêu Viễn cười, nói rõ ràng là cô xóa tôi, giờ còn định đổ cho tôi à?
Lạc Lạc nhắn cho Tiêu Viễn vô số dấu hỏi chấm, nói cô nàng xóa Tiêu Viễn lúc nào, hôm đó về mệt quá nên cô nàng ngủ nguyên một ngày, lúc dậy thấy bị xóa kết bạn rồi, cô nàng còn đau lòng một thời gian, sau đó càng nghĩ càng tức, lại kết bạn lại để hỏi rõ nguyên nhân.
Tiêu Viễn nói không phải, hôm đó anh ta còn nói chuyện với Lạc Lạc vài câu rồi mới bị xóa mà, cô nàng còn nói chưa đến gặp anh ta?
Lạc Lạc hỏi ngay có phải Tiêu Viễn bị mất trí nhớ không? Sao lại chưa đến gặp, một bát mỳ cay mà tận bảy lần, tưởng cô nàng không nhớ à? Cô nàng không đến thì Tiêu Viễn ngủ với ai? Với không khí à?
Tiêu Viễn ngớ người, có phải Lạc Lạc này đang đùa anh ta không? Sao lúc thế này lúc thế kia vậy? Rốt cuộc là anh ta mất trí nhớ hay là Lạc Lạc mất trí nhớ?
Rối quá, Tiêu Viễn hoàn toàn không hiểu được, hơn nữa mỗi người nói một kiểu, cho dù Tiêu Viễn đưa hình chụp màn hình cho Lạc Lạc xem, cô nàng cũng không tin, còn nói là ảnh chỉnh sửa, thế nên Tiêu Viễn đành thôi.
Một thời gian sau Lạc Lạc lại hẹn Tiêu Viễn ra gặp, có lần đầu rồi, Tiêu Viễn không chê Lạc Lạc nữa, làm vợ thì Tiêu Viễn không ưng, nhưng để giải quyết nhu cầu thì vẫn được, đằng nào thì anh ta cũng không có người yêu.
Béo thì béo, tắt đèn rồi nhà ngói như nhà tranh!
Nhưng sau lần gặp thứ hai, chuyện kỳ lạ lại xảy ra, lần này người đến là Lạc Lạc trong ảnh, cô nàng để tóc hai bím, khuôn mặt vừa trong sáng vừa đáng yêu, người rất gầy, cao khoảng một mét năm lăm, hoàn toàn khác so với Lạc Lạc mập ù lần trước.
Tiêu Viễn kinh ngạc, anh ta không biết thế này là sao? Có phải Lạc Lạc vẫn đang trêu đùa anh ta không?
Nhưng Lạc Lạc nói đâu có, lần trước gặp anh ta vẫn như thế này mà? Sau đó hai người đi ăn mỳ cay rồi đi nhà nghỉ, Lạc Lạc vẫn nhớ tất cả mọi chuyện trước đó.
Tiêu Viễn không biết nên nói gì, hơn nữa còn thấy rất kỳ lạ, nhưng anh ta lúc này không hề nghĩ cái gì khác mà chỉ nghĩ xem nên làm thế nào để ngủ với Lạc Lạc.
Cho dù sự thật là gì, đây chắc chắn là chuyện tốt với Tiêu Viễn, heo mập biến thành loli, nếu tối nay mà đến tay thì có phúc để hưởng rồi.
Tiêu Viễn vẫn dùng chiêu cũ, đi ăn một bát mỳ cay rồi đi nhà nghỉ luôn, không phải thủ đoạn của Tiêu Viễn cao minh, là Lạc Lạc cực kỳ phối hợp, có vẻ cô nàng vì cái này nên mới hẹn gặp Tiêu Viễn.
Có điều Tiêu Viễn không thể lần nào cũng mạnh mẽ như vậy được, tối nay chỉ làm một lần đã mệt lả, nhưng rất sướng, bởi vì bạn giường khác rồi, một cô loli xinh đẹp với một bà cô mập ú có giống nhau được không?
Nhưng đến nửa đêm, khi Lạc Lạc ngủ say rồi, Tiêu Viễn nằm nghĩ, cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Tiêu Viễn suy nghĩ rồi lén lút chạy ra ngoài, anh ta đi tìm quản lý nhà nghỉ rồi xin xem camera lần trước anh ta đến, giờ nhà nghỉ chắc gắn đầy camera trong hành lang.
Ban đầu quản lý không đồng ý, nhét cho vài trăm tệ xong, quản lý mới miễn cưỡng giúp Tiêu Viễn. Báo ngày tháng và số phòng xong, quản lý nhanh chóng tìm được đoạn camera giám sát hôm ấy rồi trích xuất ra cho Tiêu Viễn xem.
Tiêu Viễn xem camera hôm đó xong, người run lên cầm cập, môi và mặt bắt đầu tái mét lại khiến quản lý giật thót, vội hỏi anh ta không sao chứ?
Tiêu Viễn lắc đầu rồi chạy thẳng ra khỏi nhà nghỉ, không dám về phòng mà cũng không dám đi tìm Lạc Lạc nữa.
Sau khi chạy ra khỏi nhà nghỉ, Tiêu Viễn vẫn còn run cầm cập, anh ta xóa wechat của Lạc Lạc không chút do dự, sau đó chạy thẳng về nhà trùm kín chăn, không dám thò đầu ra ngoài.