Tôi hơi thắc mắc, rốt cuộc Tiêu Viễn đã thấy gì trong đoạn video đó? Vì sao lại sợ đến như vậy?
Tiêu Viễn ngập ngừng, mặt hơi tái đi, cuối cùng anh ta lấy hết dũng khí ra để nói: "Tôi nhìn thấy chính tôi trong video!"
Nhìn thấy chính mình? Tôi càng không hiểu, anh ta từng thuê phòng ở nhà nghỉ rồi, nhìn thấy mình trong video là chuyện rất bình thường mà?
Tiêu Viễn nói tôi không hiểu ý anh ta, ý anh ta là trong video chỉ có mình anh ta thôi!
Tôi hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra ngay. Anh ta đi nhà nghỉ với Lạc Lạc, nhưng trong video giám sát lại chỉ có một mình Tiêu Viễn!
Thế chứng tỏ... Tiêu Viễn trúng tà rồi, Lạc Lạc là ma, thế nên trong video mới chỉ có một mình Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nói khi xem video, anh ta cũng sợ đến dại cả da đầu, anh ta trong video tự nói một mình trong khi trước mặt hoàn toàn không có ai, anh ta như đang nói chuyện với không khí. Hai lần thuê nhà nghỉ đều như vậy, đáng sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Tiêu Viễn tưởng xóa wechat của Lạc Lạc xong là có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng kỳ lạ là wechat của Lạc Lạc lại tự nhiên xuất hiện trong danh sách bạn bè của Tiêu Viễn như chưa từng bị xóa.
Điều đáng sợ hơn chính là Lạc Lạc lại nhắn tin cho anh ta qua wechat, Tiêu Viễn liều mạng xóa nhưng vẫn không có tác dụng, wechat đó như bị trúng tà, Lạc Lạc còn nói muốn đích thân đến nhà tìm anh ta.
Tiêu Viễn sợ đến nhũn cả chân, vội vàng cầu xin Lạc Lạc tha cho anh ta. Lạc Lạc hỏi Tiêu Viễn sợ cái gì, cô nàng có ăn thịt Tiêu Viễn đâu. Nói chung là chắc chắn cô nàng sẽ đi tìm Tiêu Viễn, có chạy cũng không chạy được đâu, ai bảo anh ta ngủ với Lạc Lạc, lại còn tận hai lần liền.
Tiêu Viễn sợ quá, gỡ cả app wechat đi nhưng vẫn không có tác dụng, Lạc Lạc vẫn đến, mười hai giờ đêm, đột nhiên có người gõ cửa nhà Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhìn qua mắt mèo thấy là Lạc Lạc, vẫn là Lạc Lạc mập ù trước đó, mỡ trên mặt có thể lấp kín được cả lỗ mắt mèo.
Tiêu Viễn sợ đến mức giọng run lên, anh ta xin Lạc Lạc tha cho mình, sau này anh ta không dám nữa!
Yêu qua mạng rủi ro cao, người khác gặp phải đồ xấu xí, còn Tiêu Viễn thì còn hoành tráng hơn, gặp hẳn quỷ.
Lạc Lạc nhất quyết không chịu, cứ gõ cửa bắt Tiêu Viễn mở cửa ra. Nhưng Tiêu Viễn nào dám, đây là quỷ đấy, mở cửa ra là sẽ có chuyện đấy.
Khoảng mười phút sau, đột nhiên bên ngoài không có âm thanh gì nữa, Tiêu Viễn lau mồ hôi trên trán rồi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.
Đúng lúc này, Tiêu Viễn nhìn thấy một con quái vật mình người đầu lợn đứng trước cửa, sau đó nó há cái mõm đỏ rực kinh tởm về phía lỗ mắt mèo.
Tiêu Viễn nào chịu nổi cảnh tượng đáng sợ như vậy, anh ta trợn ngược mắt lên ngất lịm.
Đến sáng hôm sau anh ta mới tỉnh lại, tuy Tiêu Viễn rất sợ hãi nhưng không bị làm sao, chỉ có điều người rất mỏi, quần áo cũng không mặc, cảm giác như bị người ta... cưỡng bức!
Anh ta nhìn khóa cửa, dường như đã bị cạy ra, có vẻ đã có người vào nhà anh ta. Tiêu Viễn hiểu ngay, có lẽ Lạc Lạc đã xông vào nhà anh ta rồi làm gì anh ta nhân lúc ngất xỉu rồi.
Nghĩ đến câu chuyện trong Liêu trai, Tiêu Viễn sợ hãi. Nghe nói làm gì đó với ma nữ là sẽ bị hút dương khí đến khi cạn kiệt mà chết, liệu mình có bị như thế không? Con ác quỷ Lạc Lạc này rất thèm thuồng dương khí của Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn không thể ngồi yên chờ chết được, nếu anh ta đã không đối phó được với nữ quỷ này thì nhờ cao nhân đến giúp vậy. Sau vài bận quanh co, Tiêu Viễn đã đến chỗ tôi, hi vọng xăm quỷ của tôi có thể giúp anh ta xua đuổi nữ quỷ.
Nếu là quỷ thì còn dễ, xăm quỷ có hiệu quả đuổi quỷ rất tốt, nhưng như những gì Tiêu Viễn nói thì chưa chắc Lạc Lạc đã là quỷ!
Tiêu Viễn không hiểu lắm, hỏi không phải quỷ thì là gì? Camera không quay được cô ta, còn tự nhiên biến thành quái vật đầu lợn mình người nữa, đáng sợ lắm, Lạc Lạc đó chắc chắn không phải người, Tiêu Viễn có thể chắc chắn điều này!
Lúc này Hưng lùn xen vào: "Tôi bảo này, nếu Lạc Lạc đó là quỷ thì cái đêm xông vào nhà cậu hoàn toàn không cần phải cạy cửa, bình thường linh thể đều có khả năng xuyên tường, làm sao một cánh cửa có thể ngăn ma quỷ được, cô ta muốn vào là vào được ngay."
Tôi tán thành với lời Hưng lùn nói, chỉ riêng điểm này thôi đã chứng minh được Lạc Lạc đó không phải là quỷ, nhưng cũng không phải người, không thì chắc chắn camera sẽ quay được cô ta.
Tiêu Viễn càng thắc mắc, anh ta xòe tay: "Thế cô ta là gì?"
Tôi lắc đầu tỏ ý không biết, có lẽ phải đích thân đi xem thử. Nhưng Hưng lùn có một suy đoán, có lẽ Lạc Lạc đó là một con yêu tinh lợn, hơn nữa còn là một con lợn đang trong kỳ động dục.
Hưng lùn nói vậy, tôi tán thành ngay, thân hình của Lạc Lạc khi mập và con quái vật đột ngột biến thành đầu lợn mình người, nếu là yêu tinh lợn thì rất hợp lý. Hơn nữa người bình thường nào chịu nổi một đêm bảy lần, nhưng nếu là yêu tinh lợn thì lại khác.
Nhưng tôi chưa từng thấy lợn thành tinh, thông thường động vật phải sống rất lâu mới có thể thành tinh, nhưng lợn mà béo lên là sẽ bị thịt ngay, già rồi sẽ không ngon nữa, làm sao mà thành tinh được. Thực ra suy đoán yêu tinh lợn này vẫn cần phải bàn bạc thêm.
Còn một vấn đề nữa, đó là Lạc Lạc mập và Lạc Lạc loli hoàn toàn không phải là một.
Lạc Lạc mập là lợn thành tinh, thế nên cô ta mới phải phá cửa nhà Tiêu Viễn, có khả năng Lạc Lạc loli là quỷ.
Một yêu tinh lợn một quỷ, Tiêu Viễn đen lắm nên mới bị hai kẻ này quấn lấy, tôi đoán anh ta không dễ chịu gì cho cam.
Tiêu Viễn nghe xong thì càng sợ hơn, anh ta tự tát mình một cái, nói đang yên đang lành đi yêu qua mạng làm gì, rước họa vào thân rồi, còn chẳng biết là trêu phải yêu ma quỷ quái gì.
Tôi nói yêu qua mạng không có vấn đề gì cả, quan trọng là bản thân anh cũng không đứng đắn cơ, rõ ràng chê cô Lạc Lạc mập kia cho cố mà vẫn còn ngủ với người ta, một bát mỳ cay mà làm tận bảy lần, anh thiếu liêm sỉ quá.
Khi đó mà chạy đi thì đã không có những chuyện phía sau rồi.
Tiêu Viễn bị tôi nói cho không đáp lại được gì, đành phải tự tát mình một cái cho đỡ tức.
Tôi bảo anh ta dừng lại, không cần phải sám hối ở chỗ tôi, tôi không phải Chúa. Anh đưa tôi tiền, chắc chắn tôi sẽ xăm cho anh, anh cũng không cần phải sợ, nếu Lạc Lạc đó thực sự là yêu ma quỷ quái gì đáng sợ thì anh không thể sống đến bây giờ đâu.
Nhưng việc khó khăn bây giờ là tôi không biết rốt cuộc Tiêu Viễn đã dây phải thứ gì, nên xăm hình gì, phải làm rõ chuyện này trước đã.
Nếu chỉ là yêu tinh thì cũng có hình xăm quỷ chuyên trấn yêu, nếu là quỷ thì càng đơn giản hơn, đuổi quỷ đi là được, Dạ Xoa và La Sát xăm thoải mái.
Tôi suy nghĩ rồi định sang nhà Tiêu Viễn xem thử, chỉ là không biết khi nào Lạc Lạc kia sẽ xuất hiện, tôi hỏi Tiêu Viễn có thể hẹn cô ta đến nhà không?
Tiêu Viễn nghe vậy thì tái mét, anh ta bật dậy khỏi sofa, hỏi: "Sao... sao cơ? Gọi cô ta đến nhà tôi? Tôi, tôi không dám đâu."
Tôi hỏi anh sợ cái gì? Có chúng tôi ở đây rồi, cho dù có yêu ma quỷ quái gì thì chúng tôi cũng có thể... dẫn anh cùng chạy.
Chỉ khi xác định được đó là thứ gì thì mới có thể xăm đúng hình, không thì tôi lựa kiểu gì?
Ban đầu Tiêu Viễn nhất quyết không chịu, sau đó chúng tôi hết khuyên lại dọa, anh ta mới miễn cưỡng gật đầu.
Việc không thể chậm trễ, tối nay đến luôn nhà Tiêu Viễn, tôi bảo anh ta hẹn Lạc Lạc ra.
Tiêu Viễn nuốt nước bọt rồi căng thẳng lấy điện thoại ra, anh ta mở wechat, tay run lên bần bật, ấn mấy chữ mà cứ run lên mãi. Có điều sự việc vẫn có thể coi là thuận lợi, anh ta thành công hẹn Lạc Lạc ra. Lạc Lạc nói mười giờ sẽ đến nhà anh ta, bây giờ đã là chín giờ rồi.
Vẫn còn thời gian, chúng tôi vội vàng đến nhà Tiêu Viễn, đừng để cô ta phát hiện là được.
Tiêu Viễn sợ hãi dẫn chúng tôi đến nhà anh ta, đến nơi thì đã chín rưỡi tối rồi, vẫn chưa đến mười giờ. Để giết thời gian, Hưng lùn và Quách Nhất Đạt ngồi tám chuyện với Tiêu Viễn. Có điều dường như Tiêu Viễn không có tâm trạng gì, anh ta vẫn tỏ ra rất sợ hãi, chắc là bị Lạc Lạc dọa cho mất vía rồi, thế là anh ta cứ ngồi đáp túc tắc, còn tôi thì đi xem căn nhà của Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn không chỉ bết bát mà còn thích ru rú trong nhà, nhà anh ta không có gì đáng xem cả, nhưng dưới gầm bàn thì có một quả bóng rổ khiến tôi chú ý.
Quả bóng rổ này không có gì đặc biệt nhưng lại hơi nặng, hơn nữa còn lớn hơn bóng rổ bình thường một chút, vỗ vào không có đàn hồi gì mà nặng trĩu, dường như bên trong có chứa gì đó.
Trong quả bóng có gì khác nữa? Có cái gì được nhỉ?
Tuy tò mò nhưng dù gì cũng là đồ của người ta, tôi không thể mở ra xem được nên đành để về chỗ cũ.
Trạch nam mà, tôi đoán chắc là gì đó hơi xấu hổ, không thì sẽ không giấu vào trong quả bóng rổ như vậy, còn về nó là gì thì ai hiểu đều hiểu cả.
Tôi xem một lúc rồi không có hứng thú gì nữa, đành nằm vật ra sofa nghịch điện thoại đến mười giờ.
Lạc Lạc này rất đúng giờ, vừa đến mười giờ đã có tiếng người gõ cửa. Tiêu Viễn lập tức co rúm lại, run lên bần bật, còn không có nổi dũng khí đi ra ngó vào mắt mèo, tôi đành phải bảo Quách Nhất Đạt ra xem.
Quách Nhất Đạt đi xem xong thì vội nói nhỏ với chúng tôi: "Là bà mập đó!