Bà mập? Xem ra đúng là Lạc Lạc đến rồi, đến đúng giờ thật.
"Tiêu Viễn, là em, mở cửa đi." Người bên ngoài đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Viễn gật đầu như bổ củi, nói chính là cô ta, Lạc Lạc mập. Tuy anh ta không nhìn thấy nhưng nghe giọng là biết.
"Mở cửa đi, anh không mở cửa là em phá đấy." Lạc Lạc ở bên ngoài nói vọng vào.
"Đi mở cửa đi, mau lên, để cô ta vào đây!" Tôi nói với Tiêu Viễn, "Chú Hưng, Quách Nhất Đạt, chúng ta trốn đi."
Chúng tôi trốn xong rồi, Tiêu Viễn lại run rẩy đứng dậy nói anh ta không dám, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên như sấm nổ rồi.
Tôi hỏi anh không cần mạng nữa à? Chờ lát nữa Lạc Lạc ngoài kia điên lên, cho dù là quỷ hay là yêu tinh lợn thì anh cũng không sống nổi đâu.
Hết cách, cái tên này nhát quá, tôi buộc phải dọa dẫm.
Tiêu Viễn bị tôi dọa như vậy thì gồng mình đi ra mở cửa thật, mở cửa xong, một người phụ nữ béo tròn đi vào, bề ngang chắc phải gấp đôi Tiêu Viễn, tôi nấp trong tủ mà suýt nữa cười phá lên.
Như này? Mà anh ta cũng dám một đêm bảy lần? Thế mà anh ta cũng dám? Lỡ đè một cái chắc anh ta chết bẹp!
Lạc Lạc vừa đi vào đã ngồi ngay lên đùi Tiêu Viễn, anh ta hự một cái như đau đớn lắm, nhưng Lạc Lạc mặc kệ, tự nói: "Sao dạo này anh cứ tránh em mãi thế, còn xóa wechat của em nữa? Có phải anh biết gì rồi không?"
"Ôi chao bà cô của tôi ơi, tôi không biết gì hết, cô tha cho tôi được không?" Tiêu Viễn cầu xin.
Lạc Lạc đấm vào ngực Tiêu Viễn, lần này anh ta hộc ra thật, không biết nôn ra dịch vị hay là máu, nói chung trông biểu cảm rất là đau đớn.
"Cái gì mà tha cho anh chứ, làm như em muốn làm gì anh không bằng, em chỉ muốn anh cùng em..."
Nói xong, Lạc Lạc vỗ tay, phát ra tiếng bốp bốp.
"Tôi sắp bị cô vắt khô rồi cô còn đòi nữa, cô, cô không phải người!" Tiêu Viễn thực sự không nhịn nổi nữa, đẩy phắt Lạc Lạc ra, sự nhẫn nại và sợ hãi trong anh ta đã lên đến cực điểm.
"Sao anh biết? Tôi nhận ra anh đã phát hiện từ lâu rồi, xem ra là thật." Lạc Lạc bĩu môi, khuôn mặt béo múp nhăn lại. Mặt cô ta như mặt giả, chỉ là một cái mặt nạ thịt do thịt mỡ díu lại.
"Nhưng cho dù thế nào, anh cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, tôi sẽ giành lấy anh bằng được! Cùng lắm thì giống như lần trước, đập anh ngất thôi, đằng nào thì đàn ông ngất xỉu rồi cũng không ảnh hưởng đến chuyện đó." Lạc Lạc nói một cách không chút để tâm.
"Cô, cô là đồ ác ma, rốt cuộc cô là cái thứ gì? Vì sao lại không chịu tha cho tôi?" Tiêu Viễn gào lên.
"Ha ha..."
Lạc Lạc bỗng cười, nụ cười rất kỳ lạ, rồi dần dần, tôi nhìn thấy từng lớp thịt trên mặt cô ta vặn vẹo một cách đáng sợ.
Cuối cùng, mặt và cả đầu của cô ta biến thành một cái đầu lợn.
Lạc Lạc đã biến thành một con quái vật mình người đầu lợn! Cô ta gầm lên với Tiêu Viễn, cái mõm đỏ máu há ra còn lớn hơn cả đầu Tiêu Viễn. Một luồng yêu phong đáng sợ thốc ra làm Tiêu Viễn choáng váng, ngã vật ra đất rồi run lên bần bật.
Đừng nói là Tiêu Viễn, chúng tôi thấy vậy cũng dại cả da đầu, lần đầu tiên thấy một con quái vật đáng sợ như vậy, đây chính là yêu tinh lợn mà Hưng lùn nói à?
"Ra đây đi, trong phòng anh có thêm ba thứ mùi người, tôi ngửi thấy từ lâu rồi." Lạc Lạc nói.
Chết, hóa ra cô ta đã phát hiện ra chúng tôi từ lâu rồi, bây giờ có trốn cũng không có tác dụng gì, tôi và hai người kia vội vàng chạy ra khỏi tủ.
"Hừ, anh dám tìm người đến đối phó với tôi?" Cái mõm lợn của Lạc Lạc hừ một tiếng.
Tiêu Viễn bỗng đứng dậy, anh ta mở cửa chạy thẳng ra ngoài, hành động và tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn Hưng lùn bình thường, Hưng lùn cũng phải hít bụi, hơn nữa anh ta bỏ chạy quá đột ngột, đến Lạc Lạc cũng không kịp phản ứng.
"Đừng hòng chạy!" Lạc Lạc nổi giận, gầm lên định đuổi theo Tiêu Viễn.
"Quách Nhất Đạt, ngăn cô ta lại!" Tôi vội vàng vơ lấy cái ghế đập vào cái đầu lợn của Lạc Lạc, còn Quách Nhất Đạt thì đi vào bếp lấy dao.
Cái ghế đập vào đầu lợn đánh bốp rồi vỡ vụn, cái đầu lợn thì không sứt sẹo gì, đến một vết thương nhỏ cũng không có.
"Ha ha, xin lỗi nhé, tôi thử xem cái ghế này có chắc không thôi. Mẹ nó chứ, đám gian thương kia bán cho tôi cái gì không biết, mai tôi sẽ đi đập tiệm bọn họ." Tôi vội cười bồi.
"Muốn chết à!" Lạc Lạc há to cái mõm đỏ máu, sau đó định cắn vào cổ tôi, với cái lực như thế thì có lẽ sẽ cắn đứt luôn cái cổ tôi, cắn cứ phải gọi là giòn tan.
Tôi rụt đầu lại, vội vàng tránh đi, răng cô ta lướt qua vai tôi nên tôi chỉ bị rách da.
Tôi vỗ ngực, thầm nhủ nguy hiểm quá, suýt nữa là mình ơi ở lại đầu đi nhé rồi. Lạc Lạc có vẻ chỉ dọa nạt Tiêu Viễn, còn với tôi thì ra tay thật.
Lúc này Quách Nhất Đạt đi ra khỏi bếp, con dao phay trong tay ánh lên sắc lạnh. Lạc Lạc trông thấy con dao đó, đột nhiên xìu hẳn đi. Cô ta đẩy chúng tôi ra, định bỏ chạy, vẻ dữ tợn ban nãy đã biến mất hết.
"Dao nặng sát khí thế này, chẳng lẽ là dao mổ lợn?" Hưng lùn mừng rỡ.
Dao mổ lợn của đồ tể mổ thịt nhiều rồi, sát khí sẽ nặng, có thể tránh tà.
Như yêu tinh lợn này sợ nhất là dao mổ lợn, thứ này đối phó với Lạc Lạc là tốt nhất, chỉ là không biết vì sao trong nhà Tiêu Viễn lại có con dao mổ lợn.
Lạc Lạc sợ hãi bỏ chạy, nhưng thân thủ Quách Nhất Đạt rất đáng gờm, ông ấy nhắm chuẩn lưng Lạc Lạc rồi ném con dao về phía cô ta.
Chỉ nghe thấy một tiếng hự, Lạc Lạc quỳ sụp xuống đất, con dao mổ lợn đó cắm vào vai phải của cô ta, máu chảy không ngừng.
Lạc Lạc quỳ dưới đất co giật, tứ chi của cô ta không ngừng vùng vẫy, biểu cảm trên cái đầu lợn của cô ta cũng rất đau đớn, máu tràn ra trên vai phải.
Tôi còn tưởng cô ta sẽ trở về nguyên hình, sau đó biến thành một con lợn, nhưng không ngờ cô ta lại bắt đầu biến nhỏ, người nhỏ dần đi nhưng lại cao thêm vài centimet. Tóc của cô ta cũng dần gom lại, sau đó chia thành hai bím tóc.
Tôi kinh ngạc, Lạc Lạc mập đã biến thành Lạc Lạc loli. Cái mặt lợn cũng biến thành khuôn mặt loli nhỏ nhắn xinh đẹp.
Có điều khuôn mặt đó cũng nhanh chóng vặn vẹo, nơi chảy máu ban nãy thì không ngừng trào ra khói đen.
"A..."
Lạc Lạc gầm lên, một luồng âm phong đáng sợ bùng ra từ cơ thể cô ta, còn con dao trên lưng cô ta thì bị ép bay ra, cắm ngược lên tường.
"Ta sẽ còn quay lại!" Lạc Lạc loli này như đã hắc hóa, sắc mặt tối tăm, môi và đầu mày toàn là màu đen, hơn nữa tôi còn cảm thấy oán niệm của cô ta rất đậm.
Lạc Lạc loli này, cô ta là quỷ!
Yêu quỷ đồng thể, thế này là sao? Kỳ lạ quá, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Hưng lùn cũng không hiểu, ông ấy nói chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, quỷ là quỷ, yêu quái là yêu quái, sao lại đồng thể được!