Chương 103: Trúng tà đêm khuya

Lạc Lạc nói xong câu đó liền trèo lên trần nhà như thạch sùng, sau đó chui vào khe hở trần nhà với một tư thế rất kỳ lạ, rồi cứ thế biến mất.

Quả nhiên Lạc Lạc loli này là một con quỷ, Lạc Lạc mập không có bản lĩnh như vậy, nhưng Lạc Lạc loli thì có!

Hưng lùn nói, có lẽ Lạc Lạc mập này mới thành tinh chưa lâu, cô ta điên cuồng tìm Tiêu Viễn làm chuyện đó như vậy chắc là để nâng cao tu vi, nguyên lý giống như ma quỷ hút dương khí vậy. Còn vì sao lại nhắm vào Tiêu Viễn thì ông ấy không biết.

Lạc Lạc loli này thì chắc là một con lệ quỷ, cô ta và yêu tinh lợn chung thể xác với nhau, theo lý mà nói thì cô ta không thể đi nhà nghỉ với Tiêu Viễn được, điều này khác hẳn với Lạc Lạc mập. Hưng lùn nhìn biểu cảm và ánh mắt đầy sát khí của Lạc Lạc loli ban nãy, có khả năng cô ta sẽ giết người.

Đúng là kỳ lạ, nhưng không ai giải đáp được những câu hỏi này, chúng tôi cũng không hiểu ra làm sao. Quả nhiên hành nghề âm cần kinh nghiệm, không thì vì sao cao nhân toàn là người già, đến cả Hưng lùn theo ông tôi lâu thế rồi mà cũng không biết.

Nói tiếp chuyện ban nãy, Tiêu Viễn chạy ra ngoài rồi, không biết đi đâu, chúng tôi phải nhanh chóng tìm anh ta về, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, dù gì cũng là chúng tôi bảo anh ta gọi Lạc Lạc đến mà.

Tôi bảo Hưng lùn liên lạc với anh ta, nhưng Hưng lùn nhắn tin wechat cho anh ta rất nhiều đều không thấy trả lời, gọi wechat cũng không nghe, Hưng lùn lại không biết số điện thoại của anh ta, chúng tôi đành phải chia nhau ra tìm xung quanh, nhưng tìm suốt cả buổi tối mà vẫn không tìm thấy.

Đến mười hai giờ đêm, chúng tôi quay về nhà anh ta chờ, đợi hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy về, tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi.

Tôi ngáp một cái rồi nói mẹ kiếp không chờ nữa, về tiệm xăm, có gì mai tính tiếp.

Ba chúng tôi cũng buồn ngủ rồi nên bắt xe về thẳng, tắm rửa xong, tôi chui ngay vào chăn, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi vì quá mệt.

Nhưng đang ngủ mơ màng thì tôi bừng tỉnh, là vì tôi nghe thấy tiếng lách cách như viên bi rơi xuống sàn rồi cứ nảy lên mãi.

Trong tiệm xăm này của tôi không có trẻ con, lấy đâu ra bi? Hơn nữa đang nửa đêm nửa hôm, ai lại rảnh đi chơi bi bao giờ? Lại còn chơi dưới gầm giường tôi nữa?

Quách Nhất Đạt? Hưng lùn! Không thể nào!

Tôi vội ngồi dậy, phát hiện tiếng bi rơi vẫn còn, hơn nữa còn phát ra từ dưới gầm giường.

Lách cách...

Tiếng bi rơi cứ vang lên từng đợt rất kỳ dị, tôi nghe mà bất giác rùng mình.

Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu căng thẳng. Tôi nhìn giờ, đã hơn ba giờ sáng rồi, nhưng bầu không khí lúc này lại khác thường đến mức lạnh sống lưng. Để chứng minh tôi không nằm mơ, tôi véo mạnh vào đùi một cái, đau đến mức tôi phải hít sâu một hơi.

Không, không phải nằm mơ!

Cuối cùng tôi cũng lấy được dũng khí để xuống giường, sau đó bật đèn lên, cúi người nhìn xuống gầm giường.

Nhìn xuống gầm giường xong, tôi càng dại cả da đầu, dưới gầm giường trống rỗng không có gì hết, chỉ có một ít bụi, không có bi.

Thế thì tiếng bi rơi phát ra từ đâu? Tôi gãi đầu, hơi bực bội vì âm thanh đó vẫn chưa dừng lại, nó như cái kim xoáy vào tai tôi làm màng nhĩ tôi nhói lên từng cơn.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng lách cách dừng lại, có một viên bi lăn từ cửa vào, cuối cùng dừng lại dưới chân tôi.

Tôi nhìn ra chỗ cửa tối thui, cảm giác rất lạ như cái động không đáy có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.

Tuy cảm giác rất khác thường nhưng dù gì cũng là nhà tôi, có lẽ do tâm trạng nên tôi không để ý lắm, nhưng vì sao viên bi này lại lăn từ ngoài cửa vào? Viên bi này là của ai?

Tôi nhặt nó lên rồi quan sát thật kỹ, viên bi này trơn bóng, bề mặt thủy tinh sáng như gương.

Tôi bỗng thấy hay hay nên cầm nghịch, nhưng đúng lúc này, tôi đột ngột cảm thấy một sự sợ hãi chưa từng có bao giờ, tay run lên, viên bi rơi khỏi tay tôi.

Lách cách...

Viên bi nảy lên mấy lần rồi dừng lại, sau đó lăn đến cạnh chân tôi.

Tôi sợ hãi là vì... qua bề mặt của viên bi, tôi nhìn thấy có một đứa trẻ đang đu vắt vẻo trên vai tôi.

Đứa bé đó trông rất u ám, miệng toàn máu, nó nằm bò trên vai tôi rồi há miệng ra cười kỳ dị.

Đứa bé này... bám trên vai tôi từ khi nào vậy? Chẳng lẽ tôi trúng tà rồi?

Lúc này tôi bỗng nhớ đến lời Quách Nhất Đạt, ông ấy thấy có một đứa bé bám trên cửa sổ, đó là một con quỷ, rất kỳ lạ.

Bây giờ tôi chắc chắn rồi, tiệm xăm có ma rồi, đã vậy con quỷ nhỏ trên vai tôi còn đang cười, nó càng lúc càng cười to hơn, đã phát ra thành tiếng khằng khặc.

Tôi không dám động đậy mà xoay dần đầu về hướng vai, cho đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của con quỷ đó.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó, còn nó thì đang nhìn tôi một cách quỷ dị, có điều nó chỉ có một con mắt, hốc mắt còn lại trống rỗng. Tôi nhìn thấy một con giòi đang bò từ bên trong hốc mắt nó ra, cực kỳ đáng sợ.

"Chú à, chú có thể nhặt mắt của cháu lên được không?" Con quỷ bỗng nói, sau đó cúi đầu chỉ vào viên bi tôi vừa cầm nghịch.

Mẹ nó chứ, chẳng lẽ thứ ban nãy tôi cầm là mắt của con quỷ nhỏ này? Đó... đó không phải viên bi à?

Con mắt đó vẫn nằm cạnh chân tôi, tôi sọ hãi dịch ra mấy bước, nhưng tôi vừa dịch chân, con mắt đó lại lăn theo, hơn nữa còn lăn nhanh hơn tôi, tôi vừa nhấc chân lên...

Bẹp một tiếng, cảm giác đó...

Trừ ghê tởm ra thì còn có sợ hãi nữa, còn kinh hơn cả giẫm phải phân.

Con mắt đó bị tôi giẫm đến bắn tóe nước ra khắp sàn, dính nhớp.

Chết rồi, tôi giẫm phải mắt nó rồi...

"Chú à, chú giẫm nát mắt cháu rồi, hay là chú đền mắt chú cho cháu..."

Đột nhiên con quỷ nhỏ giơ hai ngón tay ra chọc thẳng về phía mắt tôi.

Tôi vội vàng tránh đi, sau đó liều mạng lôi con quỷ đó xuống khỏi vai, vừa lôi vừa chạy ra khỏi phòng.

Quách Nhất Đạt và Hưng lùn nghe tiếng, vội vàng chạy ra hỏi tôi làm sao.

Tôi nói có ma, có ma, trên vai tôi có một con ma!

Nhưng Quách Nhất Đạt và Hưng lùn ngơ ngác, họ vừa nghe tôi hét có ma vừa nhìn tôi lắc vai điên cuồng, vô thức lộ biểu cảm thắc mắc, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người tâm thần.

"Cậu chủ, cậu ngủ đến ngu người rồi à? Trên vai cậu có ma quỷ gì đâu, rõ ràng chỉ có một con búp bê vải thôi mà." Hưng lùn nhắc.

Ông ấy nói vậy, tôi dừng lắc vai ngay lập tức. Tôi định thần lại rồi mới phát hiện, hóa ra trên vai tôi đúng là có một con búp bê vải chứ không phải ma quỷ gì, nhưng con búp bê này hình một bé trai rất tinh xảo, mắt nó đã bị móc mất, khiến con búp bê trông vô cùng quỷ dị.

Không thể nào, trong phòng tôi không có búp bê gì hết!