Chương 98: Diễn kịch

Ai cũng mặt mày dữ tợn, nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi. Bọn họ vây kín sân khấu, tôi muốn chạy cũng không chạy được.

Mẹ nó chứ, chuyến này tôi thành cá trong chậu rồi, đám người này bị quỷ nhập hết rồi, chắc không phải định xé xác tôi ra luôn chứ?

Đúng lúc này, Tô Tình nhảy vọt lên, cô ấy đạp lên vai mọi người nhẹ như không rồi nhảy lên sân khấu.

Tay trái cô ấy cầm chuông, tay phải cầm bùa vàng, miệng thì đọc chú ngữ: "Mượn phép thiên đạo, càn khôn vạn biến, tà linh rút lui!"

Lời chú dứt, cái chuông trong tay cô ấy lắc rất nhanh, tiếng chuông leng keng bắt đầu vọng ra xung quanh sân khấu.

Tất cả mọi người đều dừng lại khi nghe thấy tiếng chuông, họ giữ nguyên tư thế bất động, nhưng biểu cảm dữ tợn trên mặt vẫn không hề biến mất, mắt họ dần đỏ rực lên, lệ khí tỏa ra từ cơ thể họ.

"Chết rồi, họ chưa nghe đã nên không muốn đi, anh làm hỏng chuyện của họ, bọn họ phải giết được anh mới chịu thôi." Tô Tình nói.

Tôi quýnh lên, thế thì phải làm sao? Phải làm gì thì đám quỷ này mới chịu đi?

Cho dù tôi không làm Lâm Mộc ngất xỉu thì cô ấy cũng không có ý định dừng lại, kết quả vẫn giống nhau, đám quỷ này đúng là tham lam, chết rồi mà còn đòi nghe hát gì nữa.

Tô Tình nói cô ấy cũng không có cách nào cả, nhiều quỷ thế này, cô ấy không thể đuổi tất cả được, trừ phi bọn họ tự muốn đi. Vốn tưởng nếu Quỷ Xướng Hí của tôi xảy ra chuyện thì nhiều nhất chỉ gọi đến vài con quỷ thôi, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế này. Sự việc đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Tô Tình, hình xăm âm của tôi quá lợi hại.

Tôi bảo bây giờ nói cái này không có tác dụng gì hết, phải nghĩ xem nên xử lý đám quỷ trước mặt này như thế nào đã. Chúng tôi không thể bỏ chạy được, không thì không biết các sinh viên bị quỷ ám này sẽ làm ra chuyện gì.

Đúng lúc này đột nhiên bụp một tiếng, cái chuông nổ tung, vỡ thành bốn năm mảnh ngay trên tay Tô Tình, sau đó rơi xuống sân khấu.

Tiếng chuông vừa dừng, đám quỷ kia có thể cử động lại, lần này bọn họ càng thêm tàn bạo, lao thẳng về phía hai chúng tôi. Một luồng khí đen dần trùm lên khuôn mặt họ, đôi mắt họ đỏ rực.

Tô Tình giậm chân, mười ngón bấm quyết, miệng đọc chú ngữ.

"Phù, sát, trừ, trảm, phá!"

Đọc xong chú ngữ, lá bùa trên tay Tô Tình bay vọt ra như tên bắn, đẩy ngã tất cả đám người trước mặt. Lửa bùa cháy trên người họ, sau một lúc, từng luồng khói đen bay ra khỏi người họ, người thì ngã vật ra đất mê man.

Tuy đã đuổi được một số ma quỷ nhưng vẫn còn rất nhiều, Tô Tình lại ném ra mấy lá bùa nữa, loạt người phía trước ngã xuống, loạt phía sau lại nhào lên như phát điên, hơn nữa mắt họ càng lúc càng đỏ hơn, khói đen trên mặt cũng đậm dần.

Tô Tình nói đám quỷ này bắt đầu điên cuồng rồi, có khả năng chúng sẽ chiếm lấy cơ thể của các sinh viên này mãi mãi rồi gây hại cho nhân gian.

Việc dần trở nên nghiêm trọng nhưng chúng tôi không có cách nào cả, Tô Tình đuổi được một loạt đi rồi nhưng vẫn còn rất nhiều ma quỷ, ít nhất là vẫn còn một nửa, Tô Tình đã dùng hết đống bùa rồi.

"Hết cách rồi, hôm nay tôi không mang kiếm gỗ đào, dùng hết bùa là cũng hết cách." Tô Tình lau mồ hôi trên trán, cô ấy dùng pháp lực suốt, đã bắt đầu thở hổn hển rồi, cảm giác như không còn sức lực nữa, nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều quỷ.

"Đi, không thì chúng ta sẽ phải chết ở đây đấy." Tô Tình bắt đầu từ bỏ, cho dù việc này nghiêm trọng đến mức nào thì chúng tôi cũng phải thoát thân trước đã rồi tính.

Tô Tình kéo tôi định chạy, nhưng lúc này, tôi kéo phắt cô ấy lại, sau đó dán miệng lên.

Lúc này Tô Tình không hề đề phòng tôi, cô ấy không thể ngờ được đang lúc nguy cấp thế này, tôi lại hôn cô ấy. Nụ hôn này tôi đi từ a đến z, còn Tô Tình thì cứ sững sờ ra, không phản ứng lại nổi.

Khi cô ấy định thần lại thì đẩy tôi ra ngay lập tức, sau đó cô ấy phun nước bọt phì phì.

"Con chuột chết tiệt này, anh làm gì vậy? Nụ hôn đầu của bà đấy, anh bị điên rồi phải không? Có tin tôi giết chết anh luôn không." Tô Tình nổi khùng lên, giơ tay định tát tôi.

Nhưng tay cô nàng còn chưa chạm đến mặt tôi, tôi đã quỳ thụp xuống làm Tô Tình sững ra, cô nàng còn chưa bắt đầu đánh mà tôi đã rén rồi, đây không phải phong cách bình thường của tôi.

"Tinh Tình, anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp em rồi, tối nay trước mặt nhiều người như thế này, à không, trước mặt nhiều quỷ như thế này, anh quyết định tỏ tình với em, em đồng ý làm người yêu anh nhé?" Tôi chân thành bày tỏ.

"Ọe, Tình Tình... làm bà mắc ói." Có vẻ Tô Tình hơi buồn nôn, suýt thì nôn ra, cô nàng chọc mạnh ngón tay vào trán tôi rồi chửi: "Có phải anh bị quỷ nhập không hả? Anh lên cơn gì thế?"

Tôi vừa nói vừa nháy mắt điên cuồng với cô nàng mà cô nàng không hề nhận ra, thậm chí còn muốn đánh tôi, tỏ tình thì tỏ tình, mắc gì tự nhiên cưỡng hôn?

"Tình Tình, em biết không? Đêm nào anh cũng nhớ em đến không thể ngủ nổi, nếu thế giới của anh không có em, anh thà chết còn hơn. Em như một tia sáng chiếu rọi cả thế giới của anh, sưởi ấm cả trái tim anh." Tôi vẫn nói những lời tình tứ khiến người ta lợm giọng, đừng nói Tô Tình, đến tôi cũng nổi hết da gà lên.

"Hay lắm, thế thì anh chết nhanh lên, bắt bà đây hẹn hò với anh à, tôi thà bị bọn họ ăn..."

"Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi..."

Đột nhiên đám quỷ đang điên cuồng bên dưới bỗng dừng tấn công, bắt đầu hò hét với chúng tôi, lần này thì Tô Tình sững sờ, cô nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, không phải đám quỷ này thích xem kịch à? Tôi sẽ cho bọn họ xem thỏa thì thôi.

"Ô, con chuột chết tiệt, thế... thế này là sao? Anh làm gì rồi?" Tô Tình hỏi nhỏ.

"Kệ đi, cứ phối hợp là được, có khi lại có cơ hội đấy." Tôi nghiến răng đáp lại.

"Phối hợp kiểu gì? Chắc không phải anh bảo tôi đồng ý anh chứ." Tô Tình không vui.

Tôi nói đây chỉ là diễn kịch thôi, cô sợ cái quái gì, ai thích cô đâu, cô mà bị câm thì có khi tôi còn cân nhắc.

Tô Tình mà không nói gì thì tôi có thể chấm mười điểm, cho dù là nhan sắc hay vóc dáng đều vô cùng đẹp, có nói là hoa khôi trường này cũng không quá, nhưng cô nàng mà mở miệng ra, tôi chỉ có thể cho ba điểm, không khác gì cọp cái với bà điên.

"Ôi chao, anh..." Tô Tình nghiến răng nghiến lợi nhưng không tiện nổi đóa lên, màn này của tôi thực sự đã xoa dịu được đám quỷ.

"Tùy, tùy, tùy anh, anh thích làm gì thì làm." Cuối cùng Tô Tình hết cách, đành phải gồng mình phẩy tay, tỏ vẻ cực kỳ chê bai.

"Em đồng ý rồi sao? Tuyệt quá, sau này anh nhất định sẽ yêu thương em gấp bội, biến em trở thành người hạnh phúc nhất." Tôi vội vàng đứng dậy, sau đó ôm chặt lấy Tô Tình.

Lúc này bên dưới vọng lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, còn có con quỷ ở dưới kêu hay, từ ánh mắt ngưỡng mộ của họ có thể nhìn ra, mẹ nó chứ chắc đám quỷ này sinh tiền đều ế hết thì phải?

"Con chuột chết tiệt, anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, ôm chặt thế làm gì hả? Phim giả tình thật à?"

"Anh còn không buông tay ra? Tính sàm sỡ tôi phải không?"

"Hừ, đồ chết tiệt này, bỏ ra, chạm vào ngực tôi rồi..."

Ôm xong, tôi bịn rịn buông tay, ánh mắt của Tô Tình lúc này còn dữ tợn hơn cả đám quỷ ban nãy, như chỉ muốn xé xác tôi ra.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Tôi nắm tay Tô Tình, chầm chậm đi xuống sân khấu.

Tô Tình vừa lườm tôi vừa nhấm nhẳng để tôi dắt xuống.

Lúc này trên đầu mọi người bên dưới sân khấu bỗng có một luồng khói đen bay ra, sau đó họ trợn ngược mắt, lũ lượt ngã xuống, cuối cùng, tất cả mọi người xung quanh sân khấu đều ngã vật ra, đám quỷ đã đi.

"Người dưới đài đi ngang, không thấy dáng người xưa, người trên đài hát mãi, tim vỡ lời biệt ly."

Tôi bỗng nhớ đến câu hát này, lòng không khỏi cảm khái, khúc đã hết thì người cũng tan, còn những quỷ hồn đó xem kịch vì cái gì? Là để nhớ đến người và việc khi còn sống, hay là...

"Đường Hạo, bà đây nhịn anh lâu lắm rồi đấy, lại còn nắm tay bà à, tổ sư cha nhà anh nữa."'

Tô Tình đột nhiên vận lực tay, xoay ngoắt cổ tay tôi lại làm tôi kêu oai oái vì đau, như thế còn chưa hết, mấy cú đấm liên tục đã khiến tôi khuỵu xuống, sau đó cô nàng còn đạp thêm mấy cái nữa.

"Đại ca, có cần phải thế không hả? Tôi chỉ diễn kịch thôi, có phải thật đâu, cô đánh tôi làm gì?" Tôi nằm ôm đầu dưới đất, cãi lại.

"Anh còn dám nói à, anh diễn kịch, anh giả vờ hôn tôi mà anh còn vươn lưỡi ra, anh muốn sàm sỡ tôi chứ gì... Phải đánh!"

Không nói còn đỡ, tôi càng nói thì Tô Tình càng cáu, lại đấm túi bụi.

"Á... đau, đừng đánh nữa!"

Chẳng mấy chốc, cả khu trường học vang vọng tiếng kêu la của tôi.