Chương 92: Cược hết vận may

Có rất nhiều hình xăm dương trừ tà, với tình hình này của Phan Tiến, tôi quyết định xăm cho anh ta một hình Ngũ Đế Tiền.

Ngũ Đế Tiền chỉ đồng tiền của năm vị hoàng đế Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh, có thể chắn sát, trừ tà.

Đặt đồng tiền này trong cửa nhà thì có chắn phi nhận sát, thương sát, phản cung sát, khai khẩu sát.

Xăm trên người thì có thể tránh tà, không bị tà linh oán niệm làm phiền, gói bằng phong bì đỏ hoặc lồng dây đeo trên cổ có thể tăng may mắn, màu thì có thể dùng màu hỉ dụng thần.

Oán niệm của Dương Vũ đã không đơn giản ở việc ngụ trong máy tính, chỉ cần vứt máy tính đi là xong. Phan Tiến đã dính oán khí của Dương Vũ, không xăm Ngũ Đế Tiền cho anh ta thì tôi sợ sau này sẽ còn rắc rối nữa. Đương nhiên, chắc chắn là không thể dùng bộ máy tính đó nữa rồi.

Xăm dương mười nghìn tệ, tôi giới thiệu về Ngũ Đế Tiền với Phan Tiến, anh ta không dám không xăm. Anh ta bị Dương Vũ dọa cho phát sợ rồi, bảo mười nghìn thì mười nghìn, có phá sản cũng phải trừ cái tà này đi, đều tại bản thân anh ta khi đó ham đồ rẻ nên đi rước cái thứ này về.

Tôi nói đúng là phải trách bản thân anh, nhưng không phải anh ham đồ rẻ mà là trách anh đi chửi mắng người ta mà không mang não, nếu anh không chửi người ta, có lẽ oán khí của Dương Vũ sẽ không dính lên người anh.

Phan Tiến nín lặng, chỉ có thể coi như mình đen đủi, tiền máy tính ba nghìn tệ thêm tiền xăm mười nghìn, chuyến này mất tận mười ba nghìn tệ, còn phải ăn phân, mất cả công việc, thế có khổ không? Xem có còn làm anh hùng bàn phím nữa không?

Phan Tiến tự tát chính mình một cái, nói anh ta rỗi việc đi chửi nhau với người ta làm gì chứ? Người ta thì liên quan quái gì đến anh ta, nói sau này anh ta quyết không làm anh hùng bàn phím nữa.

Biết sai biết sửa là tốt, nhưng tiền thì vẫn phải trả, anh ta xót xa chuyển cho tôi mười nghìn tệ.

Nhận tiền xong, tôi dẫn anh ta vào phòng xăm, xăm hình Ngũ Đế Tiền lên lưng.

Thực ra năm đồng tiền khá là dễ xăm nhưng phải xăm nhiều, phải xăm tận năm đồng, hơn nữa hoa văn và chất liệu của mỗi đồng tiền đều khác nhau, nhìn thì đều là tiền đồng thời Thanh, nhưng chi tiết khác nhau, nếu không xăm tốt thì Ngũ Đế Tiền sẽ không phát huy được tác dụng, có lẽ sẽ chỉ như tiền xu bình thường mà thôi.

Xăm khoảng hai tiếng mới xong, lên màu nữa là hoàn thành rồi, tôi lấy gương ra cho anh ta xem, Phan Tiến cũng khá hài lòng, chỉ có điều khá ít người xăm hình đồng tiền, xăm liền một lèo năm đồng lại càng ít.

Làm xong lần xăm này thì máu người chết, tro cốt và dầu xác đã dùng hết, lại phải đi sang chỗ ông già chết tiệt Hồng Ngũ kia để mua, lại phải chi một khoản.

Đừng thấy tôi kiếm tiền dễ dàng, vẫn còn cách xa mục tiêu một trăm triệu lắm, hơn nữa không phải ngày nào cũng có khách.

Khi Phan Tiến ra về, tôi nhìn thấy sau lưng anh ta tỏa ra năm luồng sáng màu vàng, sau đó một cụm khói đen tách ra từ người anh ta, biến mất.

Đây có lẽ chính là oán khí của Dương Vũ, có một phần dính vào Phan Tiến, tôi cũng chạm vào máy tính nhưng tôi không sao, bởi vì tôi không lên mạng chửi nhau với người ta, kẻ Dương Vũ hận là đám anh hùng bàn phím.

Ngũ Đế Tiền đã phát huy được tác dụng, xua tan hết oán khí bám trên người Phan Tiến, anh ta về vứt nốt cái máy tính là cơ bản sẽ bình an vô sự.

Mối khách này coi như đã hoàn thành thuận lợi, lại thêm về được mười nghìn tệ, kiếm tiền khó thực sự, thực ra đơn này có thể coi là dễ dàng rồi.

Phan Tiến vừa đi thì Trần Cẩu tới, lần này cậu ta lái một chiếc Porsche đến, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, vóc dáng và nhan sắc đều là hạng nhất, cô nàng mặc một chiếc váy siêu ngắn, vô cùng quyến rũ.

Trần Cẩu kéo cô nàng đi vào còn hôn một cái không chút kiêng dè, cô gái đó cũng không phản kháng, chỉ đấm khẽ vào ngực Trần Cẩu rồi mắng đáng ghét.

Lúc này Trần Cẩu bỗng đẩy cô gái đó về phía tôi, cô gái đó loạng choạng, ngã vào lòng tôi.

"Háo Tử, ngày trước là tôi không đúng, nhờ có hình xăm Ngũ Quỷ Vận Tài của cậu nên tôi mới kiếm được nhiều tiền. Cô người mẫu xe này cho cậu xài thoải mái, hai anh em chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu." Trần Cẩu nói.

Hóa ra sau khi Trần Cẩu xăm hình Ngũ Quỷ Vận Tài, hiệu quả thực sự khiến người ta kinh ngạc. Cậu ta chơi ván nào thắng ván đó, cổ phiếu tăng lên không ngừng, chỉ trong hai ngày mà cậu ta đã kiếm được hai chục triệu, hầu như bàn cá độ nào cũng từng có cậu ta góp mặt.

"Sao, tôi đối xử với cậu không tệ phải không? Đúng là không còn gì để nói, ha ha ha!" Trần Cẩu lấy một điếu xì gà ra, vừa hút vừa tự khen chính mình.

Người mẫu kia tựa vào lòng tôi, vừa mắng Trần Cẩu đáng ghét vừa dụi vào ngực tôi, tôi đẩy phắt cô nàng ra.

"Trần Cẩu, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, cậu đang tiêu quá vận may của mình, sau này có lẽ cậu sẽ phải làm ăn mày đấy, nên cậu nghe tôi, dừng lại đi!" Tôi hừ lạnh,

"Ha ha, tôi làm ăn mày? Bây giờ tôi có nhiều tiền thế này, chơi ván nào thắng ván đó, tôi mà làm ăn mày? Ha ha ha..." Trần Cẩu cười to, "Đường Hạo ơi là Đường Hạo, cậu đúng là đồ đầu gỗ, ông đây có tiền rồi mà cậu không sán lại, tôi có muốn dẫn cậu theo cũng khó. Lại còn khuyên tôi dừng lại? Chẳng trách cả đời cậu cứ phải rúc trong cái tiệm xăm rách này."

"Cậu không tin thì thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu." Tôi sầm mặt.

Đúng là lấy oán báo ơn mà, tôi tốt bụng khuyên can mà cậu ta không tin thì tôi cũng chịu.

Trần Cẩu vứt điếu xì gà đi, sau đó kéo lại cô người mẫu vào lòng mình: "Không cần thì thôi, ông đây mang về tự hưởng."

"Ghét quá!" Cô người mẫu lại đấm vào ngực Trần Cẩu, hai người vừa tán tỉnh nhau vừa đi ra khỏi tiệm xăm. Còn Trần Cẩu thì không đến đây thêm một lần nào nữa.

Sau đó tôi có nghe về chuyện của cậu ta, hình như cậu ta đã thắng được rất rất nhiều tiền, xào cổ phiếu cứ gọi là tiền vào như nước, mua doanh nghiệp nào là giá cổ phiếu doanh nghiệp đó tăng như diều gặp gió, rất nhiều người gọi cậu ta là thần cổ phiếu. Cờ bạc thì chơi ván nào thắng ván đó, chưa bao giờ thua, thậm chí có lần còn thắng đến mức nhà cái phá sản ngay tại trận, nhưng ba tháng sau, cậu ta không còn tin tức gì nữa.

Lần cuối cùng gặp cậu ta là nửa năm sau.

Nửa năm sau, tôi gặp Trần Cẩu trên phố, cậu ta thực sự trở thành ăn mày, không biết ai chặt mất hai bàn tay cậu ta, cậu ta mặt mũi lấm lem ngồi xổm trên mặt đất xin tiền, nhưng người thực sự rủ lòng thương không có mấy ai, trong bát chỉ có vài đồng bạc lẻ.

Tôi gọi cậu ta, cậu ta không dám nhận mặt, co cẳng chạy mất nhưng vẫn bị tôi đuổi kịp, cuối cùng cậu ta nhìn tôi, khóc òa lên.

Hóa ra vận may của Trần Cẩu không kéo dài lâu, chưa được ba tháng, tất cả tiền cậu ta thắng được đều thua hết, nhà và xe mua về cũng đem gán không còn gì, phụ nữ ngày trước theo cậu ta cũng chạy không còn một ai.

Trần Cẩu không cam tâm, đã sống quen cuộc sống xa hoa rồi, nào chịu nổi cái nghèo? Đã quen ăn bào ngư, làm sao ăn nổi dưa muối? Đã quen chơi người mẫu xe, nào chịu ngủ với phụ nữ xấu?

Cậu ta đi vay một triệu để chơi cờ bạc, kết quả là thua hết sạch, lần này thì cậu ta còn không còn gì để trả nữa. Một tháng sau, người ta chặt hai bàn tay Trần Cẩu, còn lấy một quả thận để gán nợ.