Phan Tiến không nói sai câu nào, máy tính tự bật thật, tôi tỉnh táo lại ngay, vội vàng gọi hai người kia dậy.
Quách Nhất Đạt tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là tắt máy, nhưng nút tắt nguồn không có tác dụng, ấn kiểu gì cũng không tắt được, màn hình vẫn tự vận hành. Phan Tiến sợ hãi rụt vào trong chăn, chắc là nhớ đến chuyện bị người ta bón phân, giờ mà ra thì anh ta lại thê thảm trận nữa.
Tôi bảo đừng ấn nữa, đập luôn màn hình đi, tôi xem còn gây chuyện kiểu gì.
Quách Nhất Đạt rất nghe lời tôi, định đi đập màn hình thật, Phan Tiến không chịu, vội vàng nhảy từ trong chăn ra bảo: "Đừng động vào, đây là máy tính của tôi, ai cho đập mà đập."
Quách Nhất Đạt mặc kệ Phan Tiến, nói tiểu Đường gia muốn đập là đập, bây nhiều lời thế làm gì, cùng lắm thì đền tiền.
Tôi: "......"
Trong lúc hai người kia nói chuyện, một việc đáng sợ đã xảy ra, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt đó trắng bệch, hơn nữa còn đang chui ra khỏi màn hình.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc như nứt vỡ, còn khuôn mặt người đàn ông kia thì chui ra khỏi màn hình, sau đó là nguyên cái đầu...
"Ôi chao, cha mẹ ơi, anh ta lại đến rồi..." Phan Tiến sợ hãi, vội vàng lùi ra sau rồi rúc vào trong chăn, đến Quách Nhất Đạt cũng hoảng đến mức buông tay.
Người đàn ông đó nhìn thấy chúng tôi thì hơi cáu bẳn, anh ta không ngừng chui ra khỏi màn hình, người vươn ra từng chút một như sắp chui từ trong máy tính ra đánh chúng tôi.
Cảnh tượng này vô cùng choáng ngợp, đáng sợ không khác gì xem Sadako, Phan Tiến kể với tôi sự việc, tôi chỉ thấy kỳ dị, bây giờ tận mắt trông thấy thì đúng thật dựng tóc gáy.
Sau vài tiếng cạch cạch, người đàn ông xoay khớp rồi bò từ trong máy tính ra với tư thế vô cùng kỳ dị, còn máy tính thì vẫn còn nguyên.
"Là bọn mày bảo tao đến đấy, tao đến rồi, đám anh hùng bàn phím chết tiệt, hôm nay bố sẽ giết chết chúng bay." Người đàn ông rất tức giận, vừa lên đã chửi ầm ĩ.
Lúc này tôi ngửi thấy mùi khai khai, quay lại nhìn thì thấy Phan Tiến đã sợ đến tè ra quần rồi, còn người thì vẫn chui trong chăn run cầm cập.
Cha mẹ ơi, cái ông anh này nhát gan thế? Mới vậy đã tè ra quần rồi? Cảnh tượng hiện tại đúng là rất đáng sợ, nhưng cũng chưa đến mức tè ra quần chứ.
Người đàn ông thấy Phan Tiến sợ nên nhào đến chộp lấy anh ta trước, Phan Tiến không có sức chống cự lại, bị bóp cổ đến mức mặt đỏ nhừ lên, không thở nổi, vội vàng vươn tay về phía tôi cầu cứu.
Tôi đánh mắt với Quách Nhất Đạt, ông ấy hiểu ý, lập tức lao về phía người đàn ông kia. Ông ấy kẹp cổ người đàn ông kia rồi lôi anh ta ra thật nhanh, Phan Tiến thở hồng hộc, ho sặc sụa.
Quách Nhất Đạt rất lợi hại, lôi người đàn ông kia ra xong, ông ấy ấn đầu người đó xuống đất rồi kẹp hai đầu gối quanh eo, người đàn ông kia không thể động đậy được nữa.
Tôi còn tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, không ngờ người đàn ông kia hét lên một tiếng, sau đó Quách Nhất Đạt xuyên qua cơ thể anh ta, người đàn ông đó thoát ra khỏi Quách Nhất Đạt, đứng dậy.
"Ô..." Quách Nhất Đạt ngơ ngác, không biết làm sao, xuyên qua được cơ thể thế kia thì đánh kiểu gì?
Người đàn ông đứng dậy rồi vung nắm đấm về phía ngực Quách Nhất Đạt, ông ấy rên lên một tiếng rồi lùi về phía sau mấy bước, làm đổ tủ quần áo.
Người đàn ông kia vẫn không dừng lại, vẫn nhào về phía Phan Tiến, lần này tôi vơ cái ghế bên cạnh lên ném, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, màn hình máy tính phát ra tiếng xẹt xẹt, vỡ tanh bành, đốm lửa bắn tóe ra.
Người đàn ông kia lập tức tỏ ra đau đớn, hóa thành một bóng đen rồi bay vào cây máy tính, biến mất.
"Tôi hiểu rồi, không phải vấn đề gì khác mà là do cái máy tính của anh giở trò, chắc là anh mua phải đồ của người chết rồi." Tôi nói.
Lại là đồ của người chết, hơi giống với việc bên nhà họ Hồ. Đồ của người chết rất tà, tôi còn tưởng chỉ có đồ thời cổ đại mới vậy, như kiểu gương, ngọc, bảo kiếm, ô này nọ, không ngờ máy tính cũng có.
Người đàn ông kia đi rồi, Phan Tiến mới bình tĩnh lại. Anh ta nói nếu là máy tính có vấn đề thì vì sao có lần người đàn ông kia lại chui từ điện thoại ra?
"Oán khí, bộ máy tính này có oán khí sinh tiền của người chết, anh dính phải oán khí, lại đụng vào điện thoại nên anh ta mới có thể chui từ điện thoại ra." Tôi nói.
Phan Tiến nhìn điện thoại rồi đột nhiên không dám cầm nữa, tôi nói tạm thời không cần sợ, đêm nay chắc là anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu, ngày mai mau đi điều tra rõ nguồn gốc của bộ máy tính này, sau đó đến tiệm xăm của tôi, tôi sẽ xăm cho Phan Tiến một hình cầu bình an.
Sự tình đã được làm rõ một nửa, không cần ở lại đây nữa, nói xong tôi bèn dẫn Quách Nhất Đạt đi về, về thẳng tiệm xăm.
Trưa hôm sau, Phan Tiến lại đến, tôi hỏi anh ta đã điều tra rõ chuyện về bộ máy tính kia chưa?
Phan Tiến gật đầu nói anh ta đã liên lạc với người bán ngày trước, hóa ra bộ máy tính này là của một giảng viên đại học, giảng viên đó tên là Dương Vũ.
Dương Vũ khi còn sống đã phải chịu nỗi oan rất lớn, có một nữ sinh viên tố cáo anh ta lợi dụng chức vụ giảng viên để ngủ với cô ta, còn chửi anh ta là súc sinh, giả nhân giả nghĩa.
Chẳng mấy chốc, Dương Vũ bị nhấn chìm trong cơn bão dư luận, bị trường đình chức, bị đồng nghiệp chỉ trỏ, điều đáng sợ nhất là còn bị đám anh hùng bàn phím bạo lực mạng. Anh ta bị chửi rất dữ dội, bị nhục mạ, bị bóc trần địa chỉ nhà, vì anh ta mà vợ và con gái đều bị đám anh hùng bàn phím quấy rầy. Dương Vũ không chịu nổi, tự sát ngay trước máy tính.
Sau này bộ máy tính đó được vợ của anh ta bán rẻ cho Phan Tiến.
Sau đó nữa, sự việc được điều tra rõ ràng, hóa ra là cô nữ sinh đó đã vu oan cho Dương Vũ. Luận văn của cô ta bị Dương Vũ đánh trượt ba lần, cô ta ôm hận nên vu oan cho Dương Vũ, cô ta cũng không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức như thế, không ngờ Dương Vũ lại tự sát dưới sự dồn ép của đám anh hùng bàn phím trên mạng.
Tuy Dương Vũ đã được trả lại sự trong sạch, nhưng anh ta đã mất rồi, chính nghĩa đến muộn có còn là chính nghĩa hay không? Còn đám anh hùng bàn phím kia thì phủi mông biến mất, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô nữ sinh đó đáng hận, nhưng đám anh hùng bàn phím trên mạng còn đáng hận hơn. Nếu không phải tại bọn họ thì Dương Vũ sẽ có thể chờ được chính nghĩa trở về, tiếc rằng bàn phím trong tay sắc tựa kiếm mài, bọn họ đã ép một giảng viên tốt vào đường cùng, ôm hận mà chết. Còn khi sự thật được phơi bày, bọn họ sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn nữa, việc đó liên quan gì đến vợ con người ta, mấy người đi bóc thông tin người ta làm gì? Bây giờ tôi biết vì sao Dương vũ bắt Phan Tiến ăn phân rồi, bởi vì anh ta cực kỳ căm hận đám anh hùng bàn phím. Kể ra cũng hay, cái anh Phan Tiến này lại mua trúng máy tính của Dương Vũ, có bài học đáng nhớ này rồi, tôi xem anh ta sau này còn dám chửi người lung tung nữa không.
Phan Tiến bị dọa ba lần, nào còn dám làm vậy nữa. Anh ta còn giơ tay lên thề, nói sau này nếu anh ta còn chửi bất kỳ ai trên mạng, vậy thì anh ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn nhưng con cháu đầy nhà.
Lời thề này cũng hơi độc thật, tôi tạm thời tin tưởng anh ta, còn về chuyện Dương Vũ, tôi xăm cho Phan Tiến một hình.
Thực ra đó không phải quỷ hồn của Dương vũ mà là một sợi oán khí của anh ta, là oán khí đối với đám anh hùng bàn phím. Nếu là ma thì tôi đoán giờ Phan Tiến đã chết rồi, thế nên không thể xăm hình trừ quỷ, chỉ có thể xăm hình trừ tà.