Chương 90: Tài khoản kỳ lạ

Tôi không cứu được bà cụ Hồ, còn bà dường như đã biết trước rằng mình sẽ chết, không có chút sợ hãi nào, cho dù chết rất thê thảm, bà vẫn mỉm cười ra đi.

Trước khi chết bà có nhắc đến ngọc bội, có lẽ cả vụ việc này đều có liên quan đến miếng ngọc bội đó, nhưng tôi đã xem miếng ngọc rồi, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả. Nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ xuất hiện trong biệt thự đêm nay còn đáng ngờ hơn, bởi vì người phụ nữ đó không giống người thường mà giống một con ác quỷ, rất có khả năng bà cụ đã bị người phụ nữ đó giết.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, có điều đã không còn tác dụng gì nữa, bà cụ đã tắt thở rồi. Sau khi tỉnh lại, Hồ Tịnh khóc lên khóc xuống, tôi kể lại đại khái sự tình cho chị ta nghe, chị ta lập tức dặn người hầu có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra người phụ nữ váy đỏ đó, cho dù là người hay quỷ, Hồ Tịnh đều sẽ không bỏ qua.

Hồ Tịnh còn nói ngày trước chưa bao giờ thấy người phụ nữ mặc váy đỏ gì, bình thường không có ai mặc đồ đỏ cả, tối nay rốt cuộc là trúng tà gì vậy?

Kết quả tìm kiếm đương nhiên là không vừa lòng người, nhóm người hầu đã lật tung cả tòa biệt thự lên nhưng vẫn không tìm thấy người phụ nữ mặc váy đỏ nào. Hồ Tịnh thì chìm vào đau thương, việc tối nay đành phải gác lại vì cái chết của bà cụ, phải qua một thời gian nữa mới có thể đến, ít nhất thì phải chờ bà cụ hết bảy ngày đầu đã.

Có điều tối nay cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất cũng biết được ngày trước bà cụ như vậy là giả vờ, dường như có "thứ" gì đó muốn giết bà ấy, nếu bà ấy không giả điên thì sẽ chết. Sở dĩ gọi là "thứ" vì tôi không biết nó là người hay quỷ, nhưng bà cụ thấy miếng ngọc bội kia mới như vậy, trước khi chết bà vẫn còn nói miếng ngọc bội, không cần hỏi cũng biết chắc chắn sự việc ở nhà họ Hồ có liên quan đến miếng ngọc bội đó.

Sau khi về tiệm, tôi vẫn đang thảo luận chuyện này với Hưng lùn, ông ấy nói nếu thực sự là miếng ngọc đó có vấn đề thì chắc là ngọc đã thành tinh rồi.

Ngọc tốt thì là ngọc nuôi người, ngọc xấu thì người nuôi ngọc, có một loại ngọc tên là huyết ngọc, dùng máu người để nuôi nó, nuôi thành rồi thì màu máu trên ngọc sẽ rút đi, trở về màu nguyên bản, ngọc sẽ trơn mịn hơn, sáng bóng hơn, có điều loại ngọc đó lúc này cực kỳ tà môn, đã thành tinh rồi, loại ngọc này biết giết người.

Nhắc đến máu, tôi nghĩ đến hành động của bà cụ Hồ, dường như bà không hề sợ máu mà là khi chảy máu, sợ Hồ Tịnh lại gần nên mới bảo chị ta cút ra.

Nghĩ kỹ lại, trên người Hồ Tịnh có miếng ngọc đó, chẳng lẽ Hưng lùn nói đúng rồi, mảnh ngọc đó gặp máu sẽ có chuyện gì khác thường nên bà cụ mới cẩn thận như vậy.

Chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức miếng ngọc đó chính là huyết ngọc mà Hưng lùn nói?

Nếu như vậy thì đơn giản rồi, không cần xăm quỷ nữa, vứt thẳng miếng ngọc đi chẳng phải là xong rồi à? Có tà đến mấy cũng vô dụng, vứt đi rồi chẳng lẽ còn quay lại được? Hoặc không thì hủy miếng ngọc đó đi, thành tinh cũng thế cả.

Đúng lúc này, anh hùng bàn phím Phan Tiến nhắn tin cho tôi, anh ta gửi địa chỉ cho tôi rồi bảo tôi sang đó, nói nếu không sang sớm thì anh ta sẽ dỡ biển hiệu của tôi. Anh ta còn bảo tôi kinh doanh thì giữ chữ tín cho tốt, đừng có đến muộn, nói mãi nói mãi, anh ta lại bắt đầu đứng trên đỉnh cao đạo đức để chửi một tràng.

Mẹ nó chứ, đúng là chó thì không bỏ được cái tật ăn phân, bao giờ mới sửa được cái tính anh hùng bàn phím này nhỉ, gửi địa chỉ cho tôi thôi mà cũng chửi tôi cho được, cứ làm như tôi nợ anh ta không bằng, anh ta còn chưa thèm đưa cả tiền đặt cọc nữa kìa.

Về còn chưa ngồi ấm mông, tiền cũng chưa được đồng nào, lại phải đi xử lý vụ kinh doanh khác. Ông ơi, vì ông mà cháu sống khổ quá! Hu hu hu...

Hưng lùn mệt gần chết, nửa đêm nửa hôm, ông ấy không chịu đi nữa, đi tắm xong nằm thẳng cẳng lên giường sướng biết bao nhiêu.

Ông ấy không chịu đi, Quách Nhất Đạt bên cạnh thì hớn hở, bởi vì ông ấy ngồi rảnh mãi khó chịu, bảo có lúc ông tôi cũng sẽ đưa ông ấy ra ngoài, tuy ông ấy hiểu biết không nhiều bằng Hưng lùn, nhưng ông ấy đảm bảo không kéo chân.

Nếu ông ấy đã chủ động xin đi thì tôi cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đưa ông ấy đi cùng.

Căn chung cư mà Phan Tiến ở khá dễ tìm, đến nơi rồi, tôi ấn chuông cửa. Phan Tiến ra mở cửa, vừa thấy Quách Nhất Đạt cao lớn liền sợ đến cong cả lưng, cúi đầu không dám nhìn Quách Nhất Đạt, khác hẳn với anh ta khi ở trên mạng. Nếu cho anh ta dùng bàn phím, có khi anh ta có thể đánh được mười Quách Nhất Đạt.

Nơi Phan Tiến ở không rộng, chỉ là một căn studio, trừ phòng ngủ ra thì chỉ còn phòng vệ sinh, sau khi sắp xếp giường và tủ quần áo thì không còn nhiều nơi để hoạt động nữa, có điều anh ta vẫn nhét cố được thêm một cái bàn máy tính.

Bộ máy tính của Phan Tiến thực sự rất tuyệt vời, cho dù là cấu hình hay các phương diện khác đều vô cùng hoàn hảo, muốn mua được bộ máy tính để bàn như thế này ít cũng phải trên mười nghìn tệ.

Nhưng Phan Tiến nói mình mua với giá ba nghìn tệ, là hàng secondhand, hời lắm.

Tôi cau mày, cảm thấy chuyện này có vấn đề. Máy tính giá mười nghìn tệ mà lại mua được với giá ba nghìn tệ? Cho dù là hàng secondhand thì cũng phải sáu nghìn trở lên, thậm chí còn cao hơn.

Tôi bật máy tính lên thử chơi một lúc thì không thấy có bất cứ vấn đề gì, thế là tôi bèn thuận tiện bảo Phan Tiến mở tài khoản lên liên hệ với người kia.

Phan Tiến rùng mình nói có chết cũng không dám, cái người đó rất kỳ lạ, còn không biết là người hay quỷ, tôi bảo anh ta đừng sợ, tôi sẽ chat thay anh ta, hơn nữa tối nay chúng tôi đều ở đây, anh ta sợ gì chứ?

Phan Tiến được tôi cổ vũ mới mở tài khoản lên, sau đó nhắn tin cho người kia. Tôi nhắn cho người kia mấy tin liền nhưng đều không được trả lời, tôi tiện tay vào xem thông tin của người kia, phát hiện đã rất lâu rồi không được cập nhật. Có điều tôi vẫn rất kiên nhẫn, bắt đầu lục từng bài đăng một, cuối cùng tìm thấy một bình luận khiến tôi nổi da gà. Hình như là bình luận của một cô gái dành cho người này, nói anh ta đang ở thiên đường, cô ấy rất nhớ anh ta.

Thiên đường? Chẳng lẽ người này đã chết rồi?

Tôi lại lục tiếp, đúng là có một số bình luận tưởng nhớ anh ta, hơn nữa người này cũng không trả lời các bình luận đó. Trừ phi chủ tài khoản đã không còn lên tài khoản này nữa, không thì kiểu gì chủ tài khoản cũng phải lên chửi mấy bình luận kiểu này. Đang sống yên lành, tự nhiên lại trù người ta chết.

Nhưng nếu anh ta không vào tài khoản thì làm sao chửi nhau với Phan Tiến? Vậy có khả năng người này đã thực sự chết rồi, anh ta là ma, kết hợp với những chuyện Phan Tiến gặp trước đó, khả năng cao người này là ma thật.

Tôi nói chúc mừng anh, có lẽ anh thực sự gặp ma trên mạng rồi.

Phan Tiến nghe vậy thì hơi hoảng, anh ta sợ hãi hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Tôi bảo đừng sợ, đằng nào tôi cũng đến đây rồi, xem tối nay anh ta có xuất hiện không. Nếu đã chắc chắn là ma thì mai sẽ xăm cho Phan Tiến một hình trừ tà, đảm bảo "thuốc vào bệnh đi".

Đúng lúc này, người kia đột ngột nhắn tin, anh ta trả lời: tưởng gọi người đến là tao sợ mày à? Đồ anh hùng bàn phím, bố sẽ giết chết mày.

Ba chúng tôi nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thứ này bảo không phải quỷ thì đúng không ai tin, dường như anh ta có thể nhìn thấy được chúng tôi.

Tôi cũng đáp lại một câu: vậy thì đêm nay gặp! Anh cứ đến đây đi.

Tôi nhắn tin lại xong thì bên kia không thấy phản hồi gì nữa, chúng tôi đành phải tắt trang web rồi tắt máy tính đi.

Đêm nay ba chúng tôi ngủ trên một chiếc giường chỉ để xem rốt cuộc là có tà môn đến vậy thật không, có điều đúng là có những thứ không tin cũng không được.

Tầm hai giờ sáng, tôi nghe thấy một tiếng phụp, màn hình máy tính tự mở, ánh sáng trắng chiếu lên ba người chúng tôi.