Chương 89: Cách chết đáng sợ

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tôi phản ứng ngay lập tức, vội vàng lao đến ngay khoảnh khắc bà cụ đẩy Hồ Binh xuống lầu.

Cũng may chỉ là tầng hai, Hồ Binh cũng không nặng, tôi liều mạng mình mới miễn cưỡng đỡ được cậu bé.

Lúc này Hồ Binh đã không còn ý thức, như một khúc gỗ, có gọi thế nào cũng không tỉnh. Cậu bé nằm trong lòng tôi như trúng tà.

Tôi đón được Hồ Binh rồi, mọi người mới phản ứng lại, sau những tiếng hô hoán ồn ào, bà cụ biến mất khỏi hành lang cùng với nụ cười kỳ dị.

"Tiểu Binh, em không sao chứ?" Lúc này Hồ Tịnh và Đới Khiết Doanh chen từ trong đám người ra.

"Bà cụ, là bà cụ Hồ đẩy cậu bé từ trên hành lang xuống, bà ấy ở ngay trên tầng, mau cho người lên tìm đi." Tôi vội vàng nói với Hồ Tịnh.

Hồ Tịnh vẫy tay với nhóm người hầu, ngay lập tức có một nhóm nam lao lên tầng hai.

"Tiểu Binh, em sao thế? Sao không nói gì, hay là do sợ quá?" Hồ Tịnh đón lấy Hồ Binh từ tay tôi, nhưng Hồ Binh đang mở to mắt lại không hề có phản ứng gì, người ngay đơ như khúc gỗ.

Hồ Binh hoàn toàn không sợ hãi gì, khi cậu bé đứng trên lan can đã như thế này rồi, không biết có phải do bà cụ kia gây ra không, nhưng Hồ Binh là người nhà họ Hồ, là nam đinh duy nhất, vì sao bà ấy phải ra tay nặng như thế? Hay là bị quỷ nhập thật rồi?

Hưng lùn thấy Hồ Binh như vậy thì nói là hiện tượng giấc ngủ kinh hoàng, sợ đến mức mất cả vía rồi, thường gặp ở trẻ nhỏ, ông ấy bảo Hồ Tịnh chuẩn bị một chậu lửa.

Hồ Tịnh không dám chậm trễ, vội vàng sai người mang một chậu lửa lên, sau đó châm lửa theo lời dặn của Hưng lùn, tòa nhà tối om bỗng sáng bừng lên.

Hưng lùn bế Hồ Binh, sau đó đi qua đi lại trên chậu lửa, vừa làm vừa gọi tên Hồ Binh.

Sau khoảng mười lần như thế, biểu cảm trên mặt Hồ Binh thay đổi, người đã có phản ứng, Hưng lùn vỗ mạnh ba lần lên trán Hồ Binh rồi quát to: "Hồn quy!"'

Sau đó Hồ Binh lập tức khóc òa lên, Hưng lùn thở phào nói không sao nữa rồi, sau đó trả Hồ Binh về cho Hồ Tịnh.

Hồ Tịnh dỗ rất lâu, Hồ Binh mới ngừng khóc quấy, Hồ Tịnh vội hỏi Hồ Binh ban nãy xảy ra chuyện gì.

Hồ Binh vẫn còn là đứa trẻ, còn vừa sợ chết khiếp, ngôn ngữ sắp xếp chưa được rõ ràng lắm, nhưng phân tích từ lời kể ngắt quãng của cậu bé, chúng tôi đã biết được đại khái.

Hóa ra ban nãy Hồ Binh đang chơi trong phòng thì tự nhiên mất điện, người giúp việc phụ trách chăm sóc cậu bé cũng không biết đi đâu, Hồ Binh vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Lúc này có một người phụ nữ mặc váy đỏ xuất hiện, người đó nói sẽ đưa Hồ Binh đi lấy đồ chơi, Hồ Binh sững ra, không biết vì sao lại đi theo người phụ nữ đó.

Người phụ nữ váy đỏ dắt Hồ Binh lên sân thượng, nhưng lúc này bà cụ Hồ lại xuất hiện, mặt bà ấy vặn vẹo, bà ấy cướp lấy Hồ Binh như phát điên, người phụ nữ váy đỏ kia cũng không đuổi theo mà lầm bầm: "Bà già chết tiệt, bà sẽ phải chết!"

Bà cụ mặc kệ, bế Hồ Binh đi xuống, lúc này Hồ Binh nhìn thấy bụng người phụ nữ váy đỏ kia mở phanh ra, ruột rơi hết xuống đất. Cảnh tượng đó vô cùng đáng sợ, người phụ nữ kia cứ đứng đó rồi cười quỷ dị, không đuổi theo. Hồ Binh sợ đến mất ý thức, có lẽ là đã mất vía từ chính lúc đó.

Như vậy thì tức là bà cụ đang cứu Hồ Binh? Chứ không phải hại cậu bé? Rốt cuộc người phụ nữ váy đỏ kia là ai? Ban nãy tôi cũng đã thấy người đó hai lần ở tầng hai, không giống người, cứ u ám sao đó.

"Chết rồi, bà cụ gặp nguy hiểm!" Dường như Hưng lùn nghĩ ra gì đó, đột nhiên lao ra.

"Chú Hưng, chú đi đâu thế?" Tôi thắc mắc.

"Sân thượng!" Hưng lùn hét.

Sân thượng?

Tôi chạy theo Hưng lùn, Hồ Tịnh đưa Hồ Binh cho giúp việc rồi cùng Đới Khiết Doanh chạy lên theo.

Tuy Hưng lùn chạy đầu tiên nhưng ông ấy chân ngắn, chẳng mấy chốc đã bị chúng tôi đuổi kịp, khi lên đến nơi, Hưng lùn lại thành người cuối cùng đến.

Trên sân thượng có một bà cụ đang đứng, bà ấy quay lưng về phía chúng tôi, mái tóc bạc và vóc người gầy nhỏ thể hiện rõ sự tang thương.

"Bà nội." Hồ Tịnh không nhịn được mà gọi một tiếng, nhưng chị ta lúc này không dám lại gần, bởi vì hôm nay bà cụ thực sự rất khác thường, không những quát chị ta mà còn đẩy Hồ Binh xuống lầu.

Bà cụ nghe thấy tiếng gọi của Hồ Tịnh bèn ngoái lại, mặt bà tái nhợt, nếp nhăn trên mặt như vỏ cây.

Bà ấy cười hềnh hệch, đột nhiên nôn ra một búng máu, nhưng bà vẫn đang cười, nụ cười và biểu cảm của bà đều vô cùng kỳ dị.

"Bà ơi... bà sao thế?" Hồ Tịnh gọi một cách đầy sợ hãi và lo lắng, nhưng vẫn không dám tiến về phía trước.

Bà cụ Hồ bỗng quay người lại, áo bà đã bị vạch ra ở đoạn bụng, da bụng bà cũng bị vạch ra, giống hệt như người phụ nữ váy đỏ mà Hồ Binh nói, vô cùng đáng sợ.

"Ha ha ha... Chết, chết, chết!" Bà cụ như không hề cảm thấy đau, miệng bà đầy máu tươi nhưng vẫn cười đầy quỷ dị, nụ cười của bà cứng đờ và u ám, khiến người ta không rét mà run.

"A... Bà nội!" Hồ Tịnh kêu lên sợ hãi rồi đảo ngược mắt, ngất xỉu. Dù gì đó cũng là bà nội của Hồ Tịnh, Hồ Tịnh không chịu nổi độ kích thích của cảnh tượng này.

Đới Khiết Doanh cũng sợ mất vía, cô ta nào từng thấy cảnh tượng như thế này, cô ta ngồi bệt xuống đất, bắt đầu nôn ọe.

"Cậu... cậu chủ, đáng, đáng sợ quá!" Hưng lùn nói lắp, trán toàn là mồ hôi lạnh.

Tôi cũng như họ, nhưng tôi lại lao lên, không chê kinh tởm mà nhét ruột của bà cụ vào lại bụng, tôi cũng không biết bà ấy có sống được nữa không, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.

"Đừng đần ra đấy nữa, mau gọi cấp cứu đi!" Tôi hét to.

Hưng lùn vội vàng lấy điện thoại ra rồi gọi cấp cứu.

"Vô dụng thôi, vô dụng thôi, không kịp nữa rồi..." Bà cụ bỗng lên tiếng, nụ cười quỷ dị kia đã biến mất khi tôi lại gần bà ấy, biểu cảm của bà ấy cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

"Bà... không phải trúng tà, cũng không phải phát điên, tất cả đều là giả vờ phải không?" Tôi bỗng tỉnh ra.

Bà cụ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Bà không giả điên thì bà sẽ phải chết, nó sẽ giết bà, nhưng đêm nay vì cứu Tiểu Binh, bà không thể không... ọe."

Bà cụ vừa nói vừa nôn ra máu, tệ hơn là tôi không nhét nổi chỗ ruột vào bụng bà, có giữ cũng không giữ được, ruột bà vẫn rơi ra ngoài như rắn.

"Người đó là ai ạ?" Tôi hỏi, có lẽ người đó là nhân vật quan trọng, cũng có khả năng chính là người phụ nữ váy đỏ kia.

"Ngọc bội, ngọc bội..." Bà cụ nói ra hai chữ đó rồi đột nhiên thở hắt ra, bất động. Tôi buông tay, chỗ ruột ban nãy cầm lên lại xổ ra đất.

Chết rồi!

Là ai đã giết bà cụ? Người phụ nữ váy đỏ đó là ai?

Tất cả mọi chuyện đều liên quan đến miếng ngọc bội?