Lúc này Hưng lùn run rẩy chỉ vào tấm gương trang điểm trong phòng, nói: "Ở đó!"
Gương?
Tôi vội vàng bật đèn pin trong điện thoại ra, sau đó chạy đến chỗ cái gương để tìm, nhưng cho dù là bên dưới gầm hay là bên cạnh tấm gương đều không thấy bóng dáng bà cụ đâu, cái gương này chỉ lớn bằng đó, nếu có người nấp thì liếc cái là thấy ngay.
"Người đâu cha nội? Làm gì có?" Tôi vội vàng hỏi Hưng lùn.
Hưng lùn nuốt nước bọt sợ hãi, sau đó lại chỉ vào tấm gương mà nói: "Ở... ở trong gương."
Đùa tôi à? Trong gương có người?
Không chỉ tôi mà đến Hồ Tịnh và Đới Khiết Doanh đều biến sắc, đã đến mức này rồi mà Hưng lùn vẫn còn đùa được, là ai thì cũng sẽ khó chịu thôi.
"Là thật đấy, tôi không lừa mọi người đâu." Hưng lùn nói.
Thật?
Tôi giơ điện thoại lên chiếu vào gương, ánh sáng trắng phản chiếu lại trông rất kỳ lạ, có điều tôi không nhìn thấy bà cụ, tôi chỉ thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Thật cái con khỉ! Nhìn thấy bà cụ à, thế người đâu? Chuyện người ở trong gương nghe đã điêu lắm rồi, tôi cũng muốn tin chú nhưng mà phải nhìn thấy người chứ, không thì Hồ Tịnh sẽ bảo chúng ta bị thần kinh đấy.
Hồ Tịnh cũng lười đôi co với Hưng lùn, nói có lẽ bà nội chị ta đã không còn ở trong căn phòng này nữa, chị ta ra ngoài tìm. Căn nhà này rất rộng, chúng tôi là khách, tốt nhất nên ra ngoài ngồi chờ có điện trở lại, đừng chạy linh tinh.
Hồ Tịnh ra ngoài, Đới Khiết Doanh cũng vội vàng đi theo như trong căn phòng này có ma, chắc là vì tối quá, ban ngày Đới Khiết Doanh lại bị cảnh tượng kia ám ảnh nên hơi sợ.
Tôi và Hưng lùn cũng định đi thì đột nhiên ảnh phản chiếu của tôi trong gương biến mất, một khuôn mặt nhăn nheo và tái nhợt xuất hiện trong gương, đèn pin điện thoại của tôi rọi lên khuôn mặt đó khiến nó tái mét lại.
Cha mẹ ơi! Bà cụ ở trong gương thật kìa, Hưng lùn không lừa chúng tôi.
"Hề hề hề..." Bà cụ bỗng cười kỳ dị, bà ấy đưa tay lên xé da mặt rồi vứt ra ngoài, máu nhuộm đỏ nửa cái gương, cực kỳ đáng sợ.
Hưng lùn sợ đến mềm nhũn cả chân, ông ấy quỳ thụp xuống, dùng cả tay lẫn chân để bò ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất.
"Cậu chủ chạy mau, con ma này đáng sợ quá." Hưng lùn mếu máo.
"Chạy cái con khỉ, lấy gạo nếp ra đây!" Tôi đạp vào mông Hưng lùn, ông ấy kêu oai oái, ngã ra sàn rồi mới đưa gạo nếp đang ôm cho tôi.
Tôi cầm lấy chỗ gạo nếp rồi ném về phía cái gương, chỉ nghe thấy tiếng ào ào, mặt gương tóe lửa lên rồi nứt ra, bà cụ biến mất.
Máu không ngừng trào ra từ vết nứt trên gương, còn không ngừng bốc khói đen.
Quá kỳ lạ, cái gương này có vấn đề, chưa biết chừng là đồ của người chết mà ngày xưa nhà họ Hồ thu thập về, bà cụ trong gương ban nãy có lẽ không phải bà cụ thật, là cái gương này bày trò mà thôi.
Không thể ở lại căn phòng này nữa, tôi và Hưng lùn vội vàng chạy ra ngoài.
Ra ngoài rồi, Đới Khiết Doanh và Hồ Tịnh đã biến mất, không biết hai người đó đi đâu mà không chờ chúng tôi, chắc là xuống dưới lầu rồi.
Tôi đang định cùng Hưng lùn xuống lầu thì đột nhiên phát hiện hình như có gì đó ở sau lưng tôi, tôi vừa định ngoái lại thì Hưng lùn véo eo tôi, nhắc nhở: "Cậu chủ, đừng ngoái đầu lại, tuyệt đối không được!"
Thế là Hưng lùn cũng phát hiện có gì đó sau lưng như tôi, ông ấy bảo tôi đừng ngoái đầu lại, chẳng lẽ là ma quỷ?
Tòa nhà này của nhà họ Hồ tà môn đến vậy sao? Cứ đến tối là ma quỷ chạy ra ngoài hết à?
Tôi và Hưng lùn đều không dám động đậy, cũng không dám ngoái lại, cứ đứng yên tại chỗ. Hưng lùn toát mồ hôi lạnh, chân không ngừng run lên.
Tôi thực sự cạn lời với ông ấy, đã gặp ma quỷ bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn nhát thế? Tôi hỏi ông ấy ma quỷ có sợ gạo nếp không? Sợ thì tôi sẽ đổ cả bao ra đằng sau luôn.
Hưng lùn nói ma quỷ không sợ, cương thi sợ, thứ này không khắc quỷ.
Tôi nói thế thì đứng đây cũng không phải cách, hay là tôi đếm một hai ba, cả hai cùng chạy cho rồi, nó đuổi theo thì tính tiếp.
Hưng lùn nghe bảo chạy một cái là gật đầu đồng ý luôn, tôi đếm một hai, rồi lao vọt đi như tên bắn.
Hưng lùn phản ứng lại rồi vội vàng đuổi theo, tôi chạy một bước như ba bước, nhảy thẳng từ trên cầu thang xuống. Hưng lùn cũng học theo tôi, kết quả ông ấy chân ngắn, trẹo chân rồi lăn lông lốc xuống, thế mà xuống đến tầng một nhanh hơn tôi.
"Cậu chủ, cậu chơi xấu!" Hưng lùn ôm đầu và hông, chửi tôi.
Tôi vội vàng đỡ ông ấy dậy, bảo ông ấy tự lăn xuống đấy chứ, có liên quan gì đến tôi đâu, cùng lắm thì tính tai nạn lao động, về cho ông ấy tiền bồi dưỡng.
Xuống đến tầng một rồi, người nhiều lên, vì cúp điện nên tất cả mọi người đều tập trung ở tầng một. Người đông nhiều dương khí, ma quỷ sợ người bảy phần, cuối cùng chúng tôi không cần phải sợ nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, phát hiện có một người phụ nữ mặc váy đỏ đang nhìn xuống tôi, ban nãy là người đó đứng ở đằng sau à? Người đó là quỷ?
Nhưng người phụ nữ đó thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là Hồ Binh, cậu bé bảy tuổi duy nhất còn lại của nhà họ Hồ.
Cậu bé đứng trên lan can tầng hai, hai mắt vô thần, mặt không biểu cảm, dường như có thể nhảy xuống dưới bất kỳ lúc nào.
Tôi rọi đèn pin điện thoại vào người cậu bé, sau đó hét to: "Nguy hiểm!"
Nhưng đúng lúc này, một khuôn mặt già nua chui ra từ sau lưng cậu bé, đó chính là bà cụ mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Bà cụ mỉm cười kỳ dị rồi đặt tay lên lưng Hồ Binh.
"Đừng, đó là người nhà họ Hồ của bà, bà..." Tôi có la hét mấy cũng không có tác dụng, tôi còn chưa nói hết câu, bà cụ đó đã vừa cười quỷ dị vừa đẩy Hồ Binh xuống.