Chương 87: Trúng tà hay là điên rồi

Hành động kỳ lạ của bà Hồ không giống trúng tà lắm mà giống bị điên hơn, ban nãy cũng may là tôi tránh nhanh, không thì chắc tôi đã bị bà ấy cắn đứt một miếng thịt rồi.

Hồ Tịnh nói từ sau khi bà nội chị ta nhìn thấy miếng ngọc bội đó là cứ như thế này mãi, người khác thấy ngọc bội đều không như bà, chuyện này quá kỳ lạ, cũng không biết là do cái chết của ông nội đã đả kích quá lớn đến bà hay là miếng ngọc bội có vấn đề.

Lúc này Đới Khiết Doanh ngồi xổm xuống nói vào gầm giường: "Bà ơi, bà còn nhận ra cháu không? Cháu là Khiết Doanh, ngày trước hay đến nhà bà chơi này."

Đúng lúc này, tôi thấy ánh mắt bà cụ trở nên vô cùng ác độc.

"Cẩn thận!" Tôi phản ứng nhanh, bế bổng Đới Khiết Doanh lên. Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, bà cụ nhào ra, cắn về phía cổ họng Đới Khiết Doanh.

Cũng may là tôi nhanh hơn, bế Đới Khiết Doanh ra chỗ khác. Bà cụ vồ hụt, lực cắn của bà ấy rất mạnh, không cắn trúng người mà khiến môi mình rách một lớp da, máu chảy đầy miệng.

"Bà không sao chứ ạ?" Hồ Tịnh vội vàng đi đến đỡ bà, nhưng bà cụ gầm lên một tiếng giận dữ bảo chị ta cút ra, sau đó bà ấy điên cuồng lau máu bằng tay áo như rất sợ máu.

Lau sạch xong, bà ấy lại chui xuống gầm giường, sau đó bắt đầu cười hềnh hệch nhưng biểu cảm lại vô cùng kỳ lạ, mấy người chúng tôi dựng tóc gáy, thực sự không biết bà bị điên thật hay là bị ma nhập.

"Bế đủ chưa? Bỏ cái tay thối của anh ra đi." Lúc này Đới Khiết Doanh mới lạnh lùng nói.

Có lòng tốt mà không được báo đáp, không phải tôi thì ban nãy cô đã bị cắn đứt họng rồi, lại còn mắng tôi à?

Tôi vừa nói vừa rời tay ra khỏi chỗ ngực Đới Khiết Doanh, ban nãy vội quá nên tay để hơi cao, chắc vẫn thông cảm được chứ?

"Cậu chủ, hề hề, có mềm không?" Hưng lùn đứng sau cười đểu giả.

"Cút!" Tôi trả lời ông ấy.

Lúc này Hồ Tịnh cảm thấy vô cùng thắc mắc, chị ta nói cho dù phát điên như thế nào, bà nội đều không làm vậy với chị ta, hôm nay không biết vì sao mà còn quát chị ta.

Tôi nhìn máu trên tay áo bà cụ, nói có phải do máu không? Cho dù là bị điên hay trúng tà, bà ấy đều rất nhạy cảm với máu.

Hồ Tịnh lắc đầu nói không biết, sau khi phát điên, bà nội chưa thấy máu bao giờ.

Sau đó bà cụ không ra ngoài nữa, chỉ núp dưới gầm giường ôm đầu, Hồ Tịnh vừa lại gần là bà ấy sẽ gào lên bảo cút, chúng tôi không dám lại gần bà, bà ấy có thể tấn công người khác.

Tôi hỏi Hưng lùn, hỏi bà cụ này là bị điên hay là bị trúng tà thế? Nếu bị điên thì đưa đến bệnh viện đi, tôi cũng chịu thôi, nếu bị trúng tà thì bị trúng tà gì?

Hưng lùn nói bây giờ ông ấy cũng không có cách gì để xác định cả, phải chờ đến tối, đến tối thì tà ma thực sự sẽ xuất hiện, ban ngày chỉ là phá phách linh tinh thôi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, còn khoảng một tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn. Có điều tôi đã hẹn anh trai anh hùng bàn phím kia rồi, không biết phải đến lúc nào mới giải quyết được việc của nhà họ Hồ. Nhưng dù gì đến cũng đã đến rồi, không làm rõ ràng ra thì tôi không yên tâm.

Đến bảy giờ, bầu trời bên ngoài đã tối mịt, chúng tôi ăn bữa tối ở nhà họ Hồ, sau đó tôi hỏi Hưng lùn có cách gì không?

Hưng lùn nói, ông ấy có một cách cổ để nghiệm việc trúng tà, cách này do ông tôi dạy cho ông ấy, rất ít người theo nghề âm biết.

Hưng lùn nói, người thực sự trúng tà, nếu chân giẫm lên gạo nếp thì gan bàn chân sẽ bị đen đi, nhưng nhất định phải là buổi tối, bởi vì lúc này tà tính mạnh nhất, tác dụng sẽ tốt nhất.

Gạo nếp tránh tà rất tốt, có thể khắc chế được cương thi, cương thi giẫm lên thì gạo nếp sẽ đổi thành màu đen, còn người trúng tà giẫm lên thì gan bàn chân người đó sẽ bị biến thành màu đen.

Hồ Tịnh nghe vậy, lập tức sai người đi mua năm cân gạo nếp về, chúng tôi lên lầu định thử xem sao, nhưng kỳ lạ là lúc này lại không thấy bà cụ dưới gầm giường nữa.

Hồ Tịnh quýnh lên, ngay lập tức sai người hầu đi tìm, đúng lúc này, đột nhiên nghe một tiếng bụp, đèn trong cả tòa biệt thự tắt lịm, chúng tôi chìm vào bóng tối.

Hồ Tịnh chửi thề một tiếng rồi vội vàng hỏi làm sao thế? Không lâu sau có người hầu đến báo, nói tự nhiên bị chập mạch điện, giờ đang tìm người đến sửa.

Nhưng đúng lúc này, tôi bỗng nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ lướt qua bên cạnh chúng tôi, chúng tôi đứng ở trong phòng, còn người phụ nữ váy đỏ đó thì lướt qua ngoài cửa phòng, thoáng cái đã biến mất tăm.

Tôi rùng mình, không biết vì sao lại cảm thấy dựng tóc gáy, tôi hỏi trong nhà có ai mặc váy đỏ không?

Hồ Tịnh nói cái này làm sao chị ta biết được, có điều bình thường người hầu không mặc váy, có thể là người nữ trong nhà họ Hồ.

Tôi đi ra ngoài thấy bên ngoài không có ai, hành lang tối om cảm giác như không nhìn thấy điểm cuối, tôi nuốt nước bọt, một sự sợ hãi chưa từng có bao giờ lan lên từ gan bàn chân.

Không chỉ bà cụ mà căn biệt thự của nhà họ Hồ đều có vấn đề, nhưng tôi không có bằng chứng, chỉ cảm thấy như vậy mà thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên Hưng lùn rú lên, nhảy bắn ra như khỉ, biểu cảm vô cùng đáng sợ, ông ấy làm chúng tôi giật nảy mình.

Tôi hỏi chú bị dở hơi à? Đã tối om om rồi mà chú cứ giật đong đỏng lên, không biết là dọa nhau như thế dễ chết người lắm à?

Hưng lùn nói có phải tại ông ấy đâu, nhưng mà vừa nãy... ông ấy trông thấy bà cụ nên mới bị giật mình đấy chứ.

Hưng lùn thấy bà cụ? Ở trong căn phòng này? Tôi vội hỏi là ở đâu.