Chương 86: Âm thương

Hồ Tịnh hoàn toàn không ngờ tôi lại từ chối, chị ta sững ra rất lâu mới định thần lại được, sau đó chị ta cười, nói với Đới Khiết Doanh: "Khiết Doanh, thảo nào đến em cũng không giành được chàng trai này, hôm nay coi như chị được mở rộng tầm mắt rồi."

Đới Khiết Doanh bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm: "Chị đừng hiểu nhầm, ai thèm giành anh ta, em không có chút hứng thú nào với anh ta hết."

"Được rồi, hai người đừng có ném tôi qua lại như thế nữa, hai người đều là danh môn vọng tộc, thế gia hàng đầu, tôi chỉ là một tên thợ xăm bình thường, không xứng với hai người. Muốn xăm thì đơn giản thôi, đưa tiền là được." Tôi nói.

Lúc này Hồ Tịnh ngồi dậy, sau đó nói chị ta sẽ không từ bỏ tôi luôn đâu, có điều nhà họ Hồ thực sự có một việc lạ, hi vọng xăm quỷ của tôi có thể giúp đỡ chị ta.

Nhà họ Hồ bây giờ kinh doanh đồ trang sức, nhưng ngày trước nhà họ Hồ không giàu lên nhờ nghề này mà là nhờ đồ âm.

Cái gọi là đồ âm chính là di vật của người chết, ngày trước nhà họ Hồ là âm thương chuyên mua đi bán lại di vật của người chết.

Đồ của người chết ít nhiều gì cũng sẽ có chút khác thường, ví dụ như bảo kiếm của tướng sĩ đêm nào cũng sẽ phát ra tiếng leng keng giết chóc, còn sẽ tự nhiên rút ra khỏi vỏ, người nhà họ Hồ đang ngủ say, suýt nữa thì bị thanh bảo kiếm đó chém đầu.

Ví dụ như đôi hài thêu hoa thời Dân quốc, ai đi vào thì tối sẽ bị ám, nửa đêm sẽ ngồi chải đầu trước gương, cho dù là nam hay nữ đều sẽ hát những bài dân ca quỷ dị, vô cùng đáng sợ.

Vì nghề này đáng sợ nên sau khi người nhà họ Hồ kiếm đủ tiền rồi, bắt đầu rửa tay chậu vàng, chuyển nghề sang làm về đồ trang sức. mấy chục năm sau, nhà họ Hồ kinh doanh rất tốt, giàu nứt đố đổ vách, gia tộc cũng lớn dần lên.

Nhưng sau đó nhà họ Hồ xảy ra một việc lạ, đó chính là không sinh con trai nữa, chỉ sinh ra con gái. Đến đời Hồ Tịnh, nhà họ Hồ lớn như vậy nhưng chỉ còn lại một nam đinh, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ, những người nam khác thì đều đã chết hết, không phải bị bệnh thì là đột tử.

Điều đáng sợ nhất là Hồ Tịnh từng tìm người xem thử, bé trai duy nhất còn sót lại này cũng sẽ không sống quá tám tuổi, cậu bé này bây giờ đã bảy tuổi rồi.

Cậu bé mà chết thì nhà họ Hồ sẽ không còn người đàn ông nào, không ai nối dõi tông đường, vô cùng thê thảm.

Chuyện này thực sự rất lạ, gia tộc lớn như thế mà sao lại chỉ toàn sinh con gái? Chẳng lẽ là do gene? Hơn nữa vì sao tự nhiên người nam đều chết hết?

Nói đến đây, Hồ Tịnh bỗng có một chuyện khó nói cần nói với tôi, chị ta ghé sát vào bên tai tôi rồi thì thầm mấy câu.

Đới Khiết Doanh không vui, với quan hệ giữa cô ta và Hồ Tịnh, dựa vào cái gì mà tôi có thể nghe còn cô ta lại không thể nghe?

Có điều nghe Hồ Tịnh nói xong, tôi thấy hơi khó tin, nhà họ Hồ không chỉ có người nam có vấn đề, người nữ cũng có vấn đề.

Hồ Tịnh nói, nữ nhà họ Hồ đều rất lạnh nhạt về phương diện đó, hầu như không có chút hứng thú nào cả, đi khám bác sĩ cũng không có tác dụng gì, không biết là vì sao.

Tất cả nữ giới trong gia tộc đều lạnh nhạt về phương diện đó, mẹ kiếp gia tộc này có bệnh di truyền gì à?

Cũng may ban nãy tôi không đồng ý với đề nghị của Hồ Tịnh, không thì tôi "gả" vào nhà họ Hồ rồi có khác gì góa vợ đâu?

Hồ Tịnh còn nói, trước khi ông nội chị ta qua đời, ông ấy có đưa một miếng ngọc bội cho Hồ Tịnh, ban đầu ông ấy còn muốn nói gì đó với chị ta, nhưng đột nhiên như bị thứ gì đó bóp cổ họng, đến tận khi tắt thở, ông ấy vẫn không nói ra được lời muốn nói. Còn có một chuyện kỳ lạ hơn nữa, khi bà nội chị ta nhìn thấy miếng ngọc bội đó, bà ấy sợ đến phát điên, bây giờ cứ gặp ai là hét có ma như bị trúng tà, tìm người làm nghề âm về cũng không có tác dụng.

Tôi bảo Hồ Tịnh lấy miếng ngọc bội đó ra xem có kỳ lạ đến vậy không?

Hồ Tịnh gật đầu rồi nói cũng may là chị ta đã mang theo sẵn.

Chị ta vừa nói vừa lấy một miếng ngọc bội màu trắng ra, trên đó có khắc một khuôn mặt phụ nữ mờ, trừ điều đó ra thì không có gì khác thường.

Hồ Tịnh nói, miếng ngọc bội này được truyền lại từ đời tổ tiên, cũng là thứ thuộc về người chết, không biết vì sao tổ tiên nhà họ Hồ lại truyền lại thứ này cho các đời sau.

Xét về giá trị, miếng ngọc này cũng không quá đắt giá, nhiều nhất chỉ hơn trăm nghìn tệ, ngang giá với các loại ngọc giá trị cao khác.

Bảo nó tà ma thì cũng không hẳn, Hồ Tịnh đeo miếng ngọc này lâu như vậy rồi nhưng không xảy ra chuyện gì khác thường cả, chỉ có chuyện xảy ra với ông bà nội là khác thường.

Hồ Tịnh từng nghĩ, liệu có phải nhà họ Hồ được như bây giờ là có liên quan đến miếng ngọc này không? Chị ta cũng từng tìm âm thương hiểu biết khác xem thử, nhưng họ đều nói miếng ngọc này không có khác lạ cả.

Tôi cũng cầm lấy miếng ngọc xem thử, đúng là không nhìn ra có vấn đề gì cả, một miếng ngọc rất bình thường.

Tôi hơi bối rối, bởi vì tôi cũng không biết nên xăm cho chị ta hình gì mới có thể giải quyết được, việc của nhà họ Hồ rất bí ẩn.

Tôi nói hay là thế này đi, đi xem bà nội chị ta như thế nào đã? Nếu trúng tà thì tôi xăm cho bà ấy một hình xăm trừ tà, nhưng không biết bà ấy bị trúng tà gì.

Hồ Tịnh đáp được, có điều bà nội của chị ta đã từng mời rất nhiều người về xem thử rồi, đều nói không nhìn ra vấn đề gì cả, bảo chị ta đưa bà đến bệnh viện tâm thần thử xem, hàm ý chỉ là bà cụ bị điên rồi thôi.

Không thể nào có chuyện vô duyên vô cớ bị điên được, tôi không tin, phải đi xem thử mới biết tình hình.

Đới Khiết Doanh cũng đòi đi theo, cô ta nói đã lâu lắm rồi không đi thăm bà cụ, rõ ràng là muốn đi theo hóng chuyện, còn nói hôm nay nể mặt Hồ Tịnh nên tạm thời tha cho tôi.

Hừ, người vô liêm sỉ, thiên hạ vô địch! Quách Nhất Đạt đã đánh gục tất cả người của cô ta rồi, còn đòi tha cho tôi cái gì.

Hồ Tịnh cũng không từ chối, bảo chúng tôi lên xe, tôi dẫn theo Hưng lùn, bảo Quách Nhất Đạt ở lại trông tiệm, đằng nào thì ông ấy cũng không hiểu âm thuật, đi theo cũng mất công.

Đến một tòa nhà xa hoa, chúng tôi được mời vào trong. Căn nhà này cũng có thể sánh ngang với biệt thự của Lâm lão gia, người hầu giúp việc một đống. Vào trong rồi, tôi thấy có một cậu bé khoảng bảy tuổi mặt tái nhợt, khí huyết hư nhược, người không có chút sức sống nào, trông như yếu thận. Nhưng cậu bé này mới lớn bằng ấy, sao lại thế này được?

Hồ Tịnh nói đây chính là nam đinh cuối cùng của nhà họ Hồ, tên là Hồ Binh, năm nay bảy tuổi.

Hưng lùn lắc đầu nói cậu bé náy sáu thần vô chủ, mặt không sắc máu, hai má có khí đen, môi hơi tái, đây là tướng mặt của người sắp chết, chắc là không sống được lâu nữa.

Tôi hỏi Hưng lùn lý do, Hưng lùn nói ông ấy cũng không biết, đằng nào thì người sắp chết đều sẽ trông như thế này, có trời mới biết cậu bé sẽ chết vì gì.

Xem ra nhà họ Hồ thực sự có vấn đề, nam đinh cuối cùng cũng sắp chết, không tìm ra vấn đề thì hương hỏa đến đây là hết, cho dù tính cả nữ đinh vào thì họ cũng không có hứng thú về phương diện đó, nhà họ Hồ sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.

Tôi bảo Hồ Tịnh đưa tôi đi gặp bà cụ, tôi không tin không tìm ra được vấn đề ở đâu.

Lên tầng hai rồi, Hồ Tịnh đi đến căn phòng cuối hành lang rồi mở cửa ra.

Lúc này tôi trông thấy một bà cụ để xõa tóc chui dưới gầm giường, chúng tôi vào trong, bà ấy nhìn chúng tôi bằng đôi mắt vô thần, tôi định lên tiếng, bà ấy đột nhiên nhào ra cắn tôi.

Tôi vội vàng tránh ra, bà ấy lại đột ngột chui xuống gầm giường, sau đó vừa ôm đầu vừa hét: "Quỷ, quỷ đến rồi, có quỷ!"