Sau khi bị chặt tay, Trần Cẩu không thể làm việc bình thường được nữa, đã vậy còn mất một quả thận, chạy được hai bước đã thở hổn hển. Sức khỏe quá yếu, càng không thể làm việc, thế nên chỉ có thể ở đây làm ăn xin. Khổ hơn nữa là cậu ta ăn xin còn kém hơn người ta, lượng người qua lại khu này nhiều như vậy nhưng một ngày chỉ được có vài đồng, vừa đủ để mua mấy cái bánh bao chay.
Tôi bảo cậu ta như vậy là đáng, tài vận bị tiêu tốn hết rồi, làm ăn xin cũng không xin được tiền, hơn nữa Ngũ Quỷ Vận Tài là quỷ cho cậu mượn tiền, phải trả lại đấy.
Nợ cái gì cũng được nhưng không thể nợ quỷ, hồi đầu tôi đã bảo cậu đừng xăm hình xăm âm này, nhưng cậu lại nhất quyết không nghe.
Cho dù có xăm, khi đó cậu đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, cậu dừng lại là được, nhưng cứ tham cơ, cậu gặp kết cục như thế này là tại ai?
Trần Cẩu quỳ thụp xuống, nói cậu ta đã biết sai rồi, xin tôi cứu cậu ta.
Tôi nói tôi có phải thần tiên đâu, tôi cứu thế nào được? Chẳng lẽ bảo tôi khâu lại hai cái tay cho cậu? Cậu có tìm được quả thận về đi nữa thì tôi cũng không thể lắp lại nổi.
Trần Cẩu nói chắc chắn là tôi có cách, xăm quỷ lợi hại như vậy, chỉ cần tôi xăm cho cậu ta thêm hình nữa là tay cậu ta sẽ quay trở lại.
Tôi bật cười, Trần Cẩu không hiểu vì sao tôi lại cười, tôi cũng không nói cho cậu ta biết, chỉ bỏ hai đồng xu vào bát của cậu ta rồi bỏ đi.
Trần Cẩu rất yếu, đuổi theo một đoạn đường là tụt lại, không đuổi theo được nữa, cậu ta chỉ có thể ngồi xổm ở vệ đường mà khóc, nhưng tôi mặc kệ, cứ đi thẳng.
Khi xăm hình Ngũ Quỷ Vận Tài cho cậu ta, tôi đã nói rồi, hậu quả tự chịu!
Xem ra cậu ta hoàn toàn không thể chịu nổi hậu quả này, nhưng cũng phải tự chịu thôi, đây chính là kết cục mà cậu ta phải gánh.
Trên thế giới này không có chuyện không làm mà vẫn có ăn mãi mãi, có những thứ bạn sẽ phải trả lại gấp bội, hơn nữa không có ai có thể luôn luôn thắng bạc, bạn tham thì bạn sẽ thua.
Đương nhiên, kết quả này xảy ra vào nửa năm sau, quay trở lại hiện tại.
Trần Cẩu đi rồi, Hưng lùn chửi cậu ta là tiểu nhân đắc chí, lái xe xịn đưa gái đẹp sang đây chẳng phải để khoe thì là gì? Còn nói cái gì mà có phúc cùng hưởng, ai tin chứ!
Quách Nhất Đạt thì hỏi đây là ai? Có cần đuổi theo đấm cho một trận không, ngông quá, Quách Nhất Đạt hơi ngứa mắt rồi.
Tôi nói không cần để ý đến cậu ta, xăm âm không phải thứ gì tốt lành, phẩm hạnh bất chính thì lục căn không tịnh, lòng tham nhân lên, người sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Câu tôi nói khi ấy đã thực sự ứng nghiệm vào nửa năm sau, tuy tôi không xăm âm nhiều, nhưng tôi đã có thể nhìn rất rõ về bản chất của xăm âm.
Tuy thứ này có hiệu quả rất hoành tráng, nhưng nó cũng sẽ phóng đại ham muốn của con người lên vô hạn, đến cuối cùng tự tìm lấy cái chết, đây cũng là nguyên nhân ông tôi không cho xăm âm.
Tôi cũng không buồn quan tâm đến việc của Trần Cẩu, cũng không quan tâm nổi, cứ kệ cậu ta thôi.
Sáng nay không có mối khách gì, ba chúng tôi chơi đấu địa chủ cả buổi, đến chiều thì Từ Mộng đến, còn mang canh nhân sâm cho tôi, bảo là để bồi bổ sức khỏe. Xăm cần sự tỉ mỉ cao, tốn rất nhiều công sức.
Hưng lùn giành lấy đòi uống một ngụm làm Từ Mộng trợn ngược mắt, nhất quyết không cho uống, chỉ cho một mình tôi uống.
Hưng lùn không vui, chép miệng rồi bảo miếng cơm chó to quá, bát canh tình yêu này để ngược lòng ai? Có điều tôi không có phụ nữ, tôi có bồi bổ đến mấy cũng không có tác dụng, có chỗ để trút ra à?
Tôi vội bảo ông ấy im đi, tôi và Từ Mộng thân thiết với nhau, đồng hương mà không thể tặng cho nhau bát canh à?
Từ Mộng thấy vậy thì không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ múc canh cho tôi.
Tôi bảo chị ấy đừng chỉ biết múc canh cho tôi, chị ấy vừa mới bỏ cái thai với người chết kia không lâu, cũng cần bồi bổ, chúng tôi mỗi người một bát là vừa đẹp.
Từ Mộng cười, đáp một tiếng, nói trước nay chưa có ai lo lắng cho chị ấy, tôi là người đầu tiên, đến cả mẹ chị ấy cũng chưa từng thực sự đối tốt với chị ấy.
Tôi nói thế này thì có là gì, hơn nữa canh là của Từ Mộng, tôi nào có công lao gì đâu.
Quách Nhất Đạt và Hưng lùn bên cạnh vừa ăn dưa muối vừa nhìn tôi và Từ Mộng nói chuyện với nhau, hai người nhìn thịt trong bát tôi, chảy nước miếng đầy ngưỡng mộ.
Tôi hỏi Từ Mộng, sao tự nhiên hôm nay lại có nhã hứng mang canh đến cho tôi thế?
Lúc này Từ Mộng mới nhớ đến lời chị ấy định nói ban nãy, thực ra chị ấy đã bỏ việc ở khu giải trí rồi, hơn nữa còn chuyển đến gần chỗ tôi ở. Bây giờ chị ấy đang thử làm live app, không biết có được không, sau này nếu cần thì đừng nói là canh, đến cơm cũng có thể mang đến cho tôi hàng ngày, đằng nào thì ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài không tốt.
Hưng lùn lại thở dài, nói quả nhiên là người hoàn lương đều đi làm idol live trên app.
Ông ấy còn chưa nói xong, cái dép cỡ bốn mươi hai của tôi đã in nguyên một dấu trên mặt ông ấy. Ông ấy rú lên, lăn ra đất giãy đành đạch.
Tôi nói, cái ông lùn này toàn nói tầm bậy, tôi trừ hết lương tháng này bây giờ. Hưng lùn không dám nói gì nữa, ngậm chặt miệng lại.
Từ Mộng theo nghề đó là do bất đắc dĩ, hơn nữa tâm chị ấy sáng hơn bất kỳ ai, chị ấy không bẩn thỉu, bây giờ chị ấy hoàn lương làm idol live trên app, tôi cực kỳ ủng hộ.
Từ Mộng được tôi ủng hộ thì vui lắm, có điều nghề idol này cạnh tranh cao, muốn nổi lên rất khó. Từ Mộng bảo chị ấy không mong nổi lắm nổi vừa, có miếng cơm ăn là tốt rồi, những cái khác thì phải xem ông trời.
Chờ chị ấy có lượng fan nhất định rồi, chị ấy sẽ quảng cáo cho tôi, để tôi cũng có nhiều mối khách đến xăm hơn.
Thế thì hay quá, tôi còn có thể trích phần trăm cho Từ Mộng nữa, vẹn cả đôi đường, sau này cũng không cần phải đặt đồ ăn ngoài, ba ông đực rựa có thêm một chị gái, hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nhắc đến chuyện giới thiệu, Từ Mộng nói chị ấy nhớ ra rồi, hình như dạo này ông chủ cũ của chị ấy gặp phải chuyện lạ, bực dọc mãi, suýt nữa là mắng Từ Mộng khi chị ấy báo nghỉ. Dù gì cũng là hoa khôi ở khu giải trí, ông chủ cũng không muốn chị ấy đi nhanh như thế, lại thêm lúc đó anh ta đang gặp chuyện nên nổi đóa lên.
Cũng may Từ Mộng kiên định, cương quyết nghỉ việc, có điều ông chủ gặp chuyện lạ, có lẽ sẽ dẫn được mối khách đến cho tôi.
Ông chủ của Từ Mộng tên Lý Kỳ, mọi người đều gọi anh ta là anh Lý. Người này có bản lĩnh, có thể mở được club, còn tiến hành giao dịch nào đó, kiểu người này bình thường đều sẽ có chỗ dựa, không thì đã bị quét sạch từ lâu rồi.
Tôi hỏi Từ Mộng có biết ông chủ của chị ấy gặp việc gì không? Kể ra xem thử xem xăm quỷ của tôi có giải quyết được không?
Từ Mộng bảo chị ấy có nghe người khác kể qua, anh Lý thích đi Nam Dương chơi, tháng trước còn bao một cô ở đó, nhưng chơi được một tháng thì đá rồi về nước.
Về nước rồi, anh Lý cảm thấy là lạ, anh ta không thể chạm vào người phụ nữ khác, vừa chạm vào là thứ đó như bị dao cắt, đau đến trợn trắng mắt lên. Ngủ với vợ cũng không được, nói chung là cứ chạm vào là đau.
Anh Lý vội vàng đi khám bác sĩ thì không kiểm tra ra gì cả, anh Lý lăn lộn xã hội lâu nên cũng biết chút ít, nghĩ ngay đến người phụ nữ chơi ở Nam Dương kia.
Nam Dương rất thịnh bùa ngải, anh Lý biết có khả năng mình dính ngải rồi, vội vàng quay về tìm người phụ nữ đó, nhưng cô ta đã biến mất tăm.
Chỉ có người bỏ ngải mới giải được ngải, anh Lý sợ nửa đời còn lại chỉ có thể sống với bàn tay của mình, hoặc là tìm đàn ông cũng được, còn phụ nữ thì không thể chạm vào nổi, vừa chạm vào là chỗ đó sẽ đau như bị cắt.