Cổng lò hỏa thiêu đang mở, tuy đèn đóm bên trong sáng trưng nhưng khi chiếu lên biển hiệu lại cứ xanh lè xanh lét, trông rất đáng sợ. Cũng không biết Hồng Ngũ nghĩ thế nào mà làm cái biển hiệu như thế, tính dọa người ta hay gì?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không thấy có vấn đề gì, lò hỏa thiêu đâu phải chỗ người sống đến, người đến đây đa số đều là người chết, dọa ai được?
Tôi từng đến nơi này rồi, không tính là quen đường thuộc lối nhưng cũng biết đi kiểu gì. Tôi vào trong, mấy người câm khiêng xác đều không thấy đâu, cả lò hỏa thiêu lặng phắc, cảm giác hơi rờn rợn.
Tôi biết phòng của Hồng Ngũ ở đâu, cũng không dám nhìn xung quanh, càng không dám đi lung tung mà lao thẳng đến phòng của Hồng Ngũ.
Nhưng khi đi qua lò thiêu, tôi bỗng thấy một cô bé tết bím tóc đang ngồi trước cửa lò, không ngừng thêm củi.
Tôi sợ mất vía, đây là chỗ để trẻ con chơi à? Nhỡ may bị thương thì làm sao? Tôi cuống lên nên không nghĩ quá nhiều, vội vàng lại gần ngăn cản.
"Này cô bé, đừng đứng gần quá, bố mẹ cháu đâu?" Tôi lao đến định bế cô bé đi, con nhà ai mà vô trách nhiệm thế không biết, bỏ con ở đây.
Đây là lò thiêu xác đấy! Trẻ con lại gần nguy hiểm lắm, bố mẹ vô tâm quá.
Nhưng khi tôi lại gần, đứa bé đó bỗng quay đầu lại, tôi phanh gấp, vô cùng sợ hãi.
Nửa đầu bên kia của cô bé vẫn là cái gáy tết bím tóc!
Mặt... cô bé đâu? Hai bên đều là gáy tết bím tóc à?
Tôi sợ đến mức không dám động đậy, chân như tê dại cả đi, người toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp đáng sợ quá.
"Chú ơi, chú muốn chơi với cháu ạ? Vào đây đi!" Cô bé nói xong liền cắm đầu vào lò thiêu, sau đó cô bé vươn một bàn tay tím ngắt ra, kéo tôi vào bên trong.
"Chơi cái con khỉ, cút vào, còn phá nữa là ông đổ tro cốt mày xuống bể phốt, cho mày thối cả vạn năm luôn." Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên sau lưng tôi, giọng điệu vô cùng hung dữ.
Tiếng nói đó vừa cất lên, bàn tay kia liền rụt vào trong, sau đó lò thiêu không còn động tĩnh gì nữa, cô bé đó cũng không ra ngoài.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người lại, thấy Hồng Ngũ. Ông ta cầm một cái quạt to, để trần nửa người trên, trông thấy tôi liền ngáp một cái.
"Xin lỗi cậu nhóc nhé, ban nãy tôi ngủ quên. Định tăng ca thiêu nốt cái xác này rồi nghỉ thì không ngờ lại ngủ gật trong phòng mất tiêu, ha ha, không làm cậu sợ chứ?" Hồng Ngũ cười.
"Ban nãy là..." Tôi chỉ vào lò thiêu và hỏi, bảo không sợ thì là nói dối, đến giờ tôi vẫn còn rợn hết cả người.
Hồng Ngũ nói chỉ là một cô bé nghịch ngợm thôi, kệ đi, sau đó hỏi tôi tìm ông ta có việc gì? Đêm hôm thế này, ông ấy bảo tôi sau này đừng đến lò hỏa thiêu nhiều, bởi vì chỗ này nằm ở hướng tây, cổng còn mở toang, có một số cái không được bình thường cho lắm. Nhưng ông ta cũng bảo tôi không cần phải sợ, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, ma quỷ bình thường sẽ không hại người, có một số còn sợ con người, trừ phi là mấy thứ như oán quỷ, lệ quỷ, ác quỷ này nọ.
Gặp phải thì cũng không cần sợ, gặp mà không chạy được cũng không đánh lại được thì có thể báo tên ông ta, như vậy chết cũng có thể diện một chút.
Tôi cười gượng, ông già này giỏi thật, giữa đêm giữa hôm mà nói đùa sợ thế, tưởng mình hài hước lắm hả?
Tôi không lằng nhằng với ông ta, nói thẳng mục đích, tôi cần một con ma để xăm Ngũ Quỷ Vận Tài.
Hồng Ngũ nói không thành vấn đề, ông ta có một con ma để ba năm rồi, mãi vẫn không bán ra được.
Con ma này không hề tầm thường, nó giảo hoạt lắm, tên nó là Điền Nho Hào, lúc chết tuổi khoảng năm mươi, sinh tiền là dân lừa đảo, ngày trước kiếm được không ít tiền nhờ thắng bạc, sau đó có một lần giở trò bị người ta phát hiện, bị người ta quăng từ tầng hai mươi xuống, chết thê thảm!
Lần này tôi cảm thấy hơi lạ, ngày trước Hồng Ngũ bán ma đều chỉ nói qua về nguyên nhân chết, tư liệu ma lần này sao chi tiết thế?
Hồng Ngũ thở dài, nói nhiều rồi chỉ còn lại nước mắt, con ma lần này rất giảo hoạt, ông ta lùng một năm trời mới bắt được, nếu không điều tra kỹ về nó, hiểu rõ hoàn toàn về nó thì có lẽ vẫn không thể bắt được.
Hồng Ngũ nói vậy khiến tôi lại bắt đầu tò mò, vội vàng hỏi ông ta cụ thể làm sao? Tôi thấy ông ta rất có bản lĩnh, con ma con quỷ gì trước mặt ông ta cũng vô cùng ngoan ngoãn, sao vẫn gặp khó khăn như vậy?
Hồng Ngũ đáp, cả đời ông ta chưa gặp con ma nào giảo hoạt như thế, thứ này trốn trong nhà tắm công cộng của nữ, cậu nói xem ông ta đàn ông con trai vào kiểu gì? Sau đó lại trốn trong phòng thay đồ nữ một thời gian, cũng may đến tháng bảy âm lịch, nó ám vào người một con bạc đi kiếm đồ ăn, Hồng Ngũ nắm chuẩn thời cơ mới bắt được nó.
Loại ma này mà xăm âm thì khỏi bàn, nhưng xăm quỷ chỉ có mỗi mình nhà tôi làm, tôi không lấy thì ông ta cũng không biết nên bán cho ai, dưỡng quỷ sư có lấy thứ này đâu? Người ta nuôi quỷ cũng chỉ nuôi tiểu quỷ, nữ quỷ, có thế nào thì cũng phải kiếm ma quỷ nghe lời, buổi tối còn có thể hầu ngủ.
Hồng Ngũ ca cẩm như vậy, tôi còn tưởng ông ta chỉ muốn kêu vất vả thôi, không ngờ tất cả đều là bước đệm để ông ta tăng giá. Ông ta vừa mở miệng đã đòi ba mươi nghìn tệ, nói đây là công đi bắt, không đắt một chút nào hết, giá này đã là ưu đãi cho tôi lắm rồi.
Tôi cũng không phải dạng dễ bắt nạt, xăm hình Ngũ Quỷ Vận Tài chỉ có một trăm nghìn tệ mà đòi của tôi ba mươi nghìn tệ tiền mực xăm, thế có khác gì cắt thịt tôi đâu?
Tôi nở nụ cười âm hiểm: "Ngũ gia, ban nãy không phải ông nói rồi sao? Chỉ có mình nhà tôi xăm quỷ, ông không bán ra được. Tôi lấy con ma này, nể tình ông vất vả, tôi thêm cho ông năm nghìn tệ, mười lăm nghìn tệ nhé. Không thì đành thôi vậy!"
Hồng Ngũ vỗ đầu: "Ôi chao, ẩu rồi, sao lại nói chuyện này ra để thằng nhóc này nắm được thóp chứ. Thôi được rồi, bán cho cậu đấy, để lâu nữa cũng không nuôi được, lỗ cả vốn. Cậu chờ chút nhé."
Hồng Ngũ nói xong bèn quay vào phòng, ông ta vừa đi, tôi lại nghe thấy xung quanh ồn hết cả lên, hai cỗ quan tài để bên cạnh hình như có thứ gì đó đang lục ục bên trong, Hồng Ngũ vừa ra, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Hồng Ngũ cầm một ống trúc đi ra, ông ta bảo tôi cầm cho chắc, con ma này rất giảo hoạt, đừng để nó chạy mất, chạy mất rồi thì khó bắt được về lắm.
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó chuyển tiền cho Hồng Ngũ.
Mua ma xong, tôi cũng không nấn ná thêm nữa. Đêm hôm, lò hỏa thiêu vô cùng rùng rợn. Ban đầu Hồng Ngũ còn bảo cho tôi nếm thử đồ ngon, trong kia ông ta có xác nữ mới tinh, không thu tiền của tôi. Tôi không thèm, vội vàng co cẳng chạy mất.
Mẹ kiếp đến người đẹp lạnh lùng nổi tiếng của thành phố Trung Hải mà tôi còn không cần, thèm gì xác nữ của ông, tôi có bị thần kinh đâu?
Người ta toàn nhân lúc còn nóng, của ông đã lạnh ngắt rồi, còn cần cái con khỉ! Chạy nhanh còn kịp.