Chương 77: Lật lọng

Phan Tiến nói nếu người đàn ông đó không phải quỷ thì là gì? Chuyện quá kỳ lạ, người sống không thể như vậy được, anh ta cũng từng thử đánh đu lên dây mạng rồi nhưng không thể làm được, dây mạng không thể tải được khối lượng cơ thể của anh ta.

Nói cũng đúng, đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện như thế này, không ngờ câu lần theo dây mạng sang mà đánh bình thường hay nói này lại thành sự thật, chuyện này người sống không làm được, chỉ có thể là quỷ.

Gặp quỷ trên mạng thì hơi kỳ lạ thật, có điều tôi vẫn chưa tin chuyện Phan Tiến kể lắm, là thật hay giả thì phải đi thám thính xem sao, xăm quỷ không thể xăm bừa được.

Tôi nói hay là tối nay sang chỗ anh xem sao? Nếu gặp con quỷ đó thật thì tôi tin, đến khi đó tôi sẽ xăm hình trừ quỷ cho anh, đảm bảo có tác dụng, có điều tôi khuyên anh vẫn nên sửa lại lối sống, lên mạng làm anh hùng bàn phím không phải việc hay ho gì, không phải cứ cầm bàn phím lên là có thể vô địch.

Lỡ một ngày nào đấy anh chửi trúng ma quỷ thì sao? Anh tính thế nào?

Phan Tiến gật đầu, rõ ràng là cũng có chút hối hận rồi, dù gì cũng là người từng phải ăn phân, làm gì có chuyện không sợ.

Có điều Phan Tiến nói tối nay có việc, phải để ngày mai, tối mai sẽ gửi địa chỉ cho tôi. Giờ anh ta ở một mình cũng sợ, có tôi ở chung sẽ đỡ hơn, nói xong bèn đi về.

Anh ta đi rồi, tôi ngồi nghĩ, chẳng lẽ tối nay thì anh ta không sợ à?

Không lâu sau, Hưng lùn đã hớn hở chạy xuống bảo tìm được địa chỉ của Quách Nhất Đạt rồi, ông ấy đưa cho tôi một gói thuốc lá rách, trên đó có viết địa chỉ của Quách Nhất Đạt.

Tôi nhìn gói thuốc lá vừa cũ vừa rách, hỏi ông ấy để bao lâu rồi? Liệu có khi nào Quách Nhất Đạt kia đã chuyển đi mất rồi không? Tìm theo địa chỉ thì có tìm được người nữa không?

Hưng lùn gãi đầu nói ông ấy cũng không chắc chắn, có điều đây là địa chỉ duy nhất rồi, nếu không tìm được thì ông ấy cũng đành chịu.

Việc không thể chậm trễ, tối nay sang tìm luôn, tìm được người sớm một chút cũng tốt, nếu không tìm được thì tôi còn nghĩ cách khác, Đới Khiết Doanh kiểu gì cũng đến kiếm chuyện thôi.

Không phòng được cô ta thì biển hiệu tiệm tôi khó giữ, con mẹ đó hoàn toàn không coi lý lẽ ra gì, cứ sấn sổ vào thôi.

Tôi và Hưng lùn đang định đóng cửa ra ngoài thì đột nhiên Trần Cẩu đến, cậu ta mặc toàn đồ hiệu, đeo một cái đồng hồ hàng hiệu, tóc vuốt ngược ra sau như thần bài, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nghèo rách trước đó, cứ như là đổi thành một con người khác vậy.

"Ôi chao, cậu phát tài rồi đấy à, xem ra hình xăm Ngũ Lộ Tài Thần kia cũng được phết đấy chứ." Tôi kinh ngạc.

"Hạo gia, xin hãy để tôi gọi cậu một tiếng Hạo gia, hình xăm này của cậu đúng là thần kỳ, tôi tình nguyện tôn cậu thành thần!" Trần Cẩu vừa đến đã nịnh bợ tôi, nói cứ như muốn quỳ xuống lạy tôi đến nơi.

Trần Cẩu nói, từ sau khi xăm ở chỗ tôi, cổ phiếu cậu ta mua tăng vèo vèo, cá độ cũng chỉ thắng không thua, bây giờ không những trả hết được nợ mà còn rủng rỉnh hơn trăm nghìn tệ, hình xăm này đúng là kỳ diệu.

Nếu đã như vậy thì tôi cũng mừng giùm, hình xăm có tác dụng, Trần Cẩu trả được hết nợ, còn dư được không ít, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Tôi vỗ vai Trần Cẩu, bảo cậu ta bỏ cá độ đi, đem số tiền thắng được đó đi mà làm ăn, hoặc là đem gửi tiết kiệm cũng được, sau này đừng cờ bạc nữa.

Trần Cẩu không vui, nói thế sao được? Cược ít nuôi nhà, cược lớn phát tài, ngày trước là xui, bây giờ có hình xăm này rồi, cậu ta bao thắng! Vì sao phải bỏ? Thế thì có khác gì bị ngu đâu? Có tiền không kiếm thì đúng là đần rồi.

Tôi thở dài, nói tài vận không phải vô hạn, kiểu gì cũng sẽ có một ngày dùng hết, ngày nào cậu cũng đi cờ bạc, tài vận tiêu tốn quá nhiều, sau này tôi sợ cậu ta sẽ thua gấp đôi thôi.

Cờ bạc không phải thứ dùng để mưu sinh, hậu quả sẽ rất thê thảm!

Trần Cẩu bây giờ đang trong giai đoạn thắng tiền nên hoàn toàn không thèm nghe lọt tai lời tôi nói, cậu ta còn bảo tôi: "Háo Tử, tôi đang định nói với cậu chuyện này đây, hình xăm này ban đầu đúng là thắng được nhiều, nhưng sau đó cứ thắng ít dần, tôi thấy sắp hết tác dụng rồi, hay là cậu xăm cho tôi hình khác. Tôi có nghe ngóng rồi, nghe nói xăm âm có tác dụng còn hoành tráng hơn."

Trần Cẩu nói xong còn cười hề với tôi, vẻ mặt rất háo hức.

"Không được, sao cậu lật lọng thế nhỉ, đã nói là trả hết nợ sẽ thôi cờ bạc, giờ lại còn được đằng chân lân đằng đầu nữa." Tôi lắc đầu từ chối liên tục.

Trần Cẩu thấy vậy thì không vui, nói có phải là không trả tiền cho tôi đâu, cứ coi cậu ta như khách hàng bình thường là được, cậu ta nhất quyết phải xăm âm, những cái khác tôi không cần quan tâm. Cờ bạc có thể khiến người ta phát tài, vì sao cậu ta phải bỏ, có hình xăm rồi, cậu ta chắc chắn có thể người giàu nhất một phương.

Tôi nói cậu là đồ vô liêm sỉ, lời đã nói ra sao có thể coi như không có được. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi, xăm âm rất tà ma, bây giờ cậu bị đồng tiền làm mờ con mắt, xăm rồi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa cờ bạc không tốt, bỏ đi mà làm người.

Trần Cẩu hừ lạnh nói cái gì mà vì muốn tốt cho cậu ta, chỉ là làm ăn mà thôi, tôi giúp cậu ta cũng có phải không thu tiền đâu, còn nói nghe như chính nghĩa lắm.

Tôi tức gần chết, không ngờ Trần Cẩu lại nghĩ tôi như vậy, nếu không phải vì muốn tốt cho cậu ta thì tôi lại thèm để ý đến cậu ta đấy. Lúc đầu xăm không có tiền, tôi có đòi cậu ta đồng nào?

Được, nếu trong lòng cậu ta đã không có người anh em này, vậy thì tôi cũng không thèm phí nước bọt nữa. Hưng lùn nói đúng, không thể tin lời dân cờ bạc được, bọn họ mãi mãi không thể nào bỏ nổi cái tật đấy.

"Cậu muốn xăm phải không? Được, chỉ cần đưa tôi tiền, cậu muốn xăm cái gì cũng được." Tôi cũng hừ lạnh, nếu cậu đã muốn thì tôi sẽ hoàn thành mong muốn của cậu, sau này mà xảy ra chuyện gì thì tôi không thèm quan tâm.

"Được, tôi chỉ cần câu nói này của cậu thôi, tôi muốn hình Ngũ Quỷ Vận Tài đó, cậu lấy bao nhiêu tiền?" Trần Cẩu hỏi.

Tôi cũng không đòi nhiều, chỉ lấy một trăm nghìn tệ, đằng nào có đòi nhiều hơn thì cậu ta cũng không có.

Trần Cẩu gật đầu không chút do dự, bởi vì có tác dụng của hình xăm lần trước rồi, cậu ta rất có lòng tin vào hình xăm Ngũ Quỷ Vận Tài, hơn nữa xăm âm còn có tác dụng hoành tráng hơn xăm dương, cậu ta sẽ thắng được nhiều tiền hơn.

Trần Cẩu không lề mề, chuyển thẳng tiền sang cho tôi, cậu ta vô cùng khao khát hình xăm Ngũ Quỷ Vận Tài, vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi.

Nhận được tiền rồi, tôi không muốn làm cũng không được, có điều bây giờ đang buổi tối, tôi phải tìm Hồng Ngũ lấy mực xăm, không biết có hàng không.

Tôi gọi điện cho Hồng Ngũ nhưng không ai bắt máy, gọi mười mấy cuộc vẫn thế, tôi nhìn giờ thấy mới hơn chín giờ, chắc ông nội này không đi ngủ sớm thế chứ?

Không được, tôi phải đích thân đến lò hỏa thiêu tìm Hồng Ngũ, Trần Cẩu như thế này rồi, tôi đã nhận tiền của cậu ta mà không xăm xong cho cậu ta trong đêm nay, chắc cậu ta lột da tôi mất.

Tôi bảo cậu ta chờ một chút, hết mực xăm rồi, tôi phải đi lấy, nhưng thằng ranh này lại bảo chắc tôi không định ôm tiền bỏ chạy chứ?

Câu nói này làm tôi tổn thương hẳn, có thế nào thì tôi với cậu ta cũng quen nhau bao nhiêu lâu mà lại không tin tưởng tôi đến thế sao? Ngày trước đúng là tôi mù rồi nên mới định giúp cậu ta vượt qua lúc khó khăn.

Anh em như cái quần què, có lẽ tình cảm hồi còn đi học mới là thật nhất, ra xã hội rồi, con người sẽ thay đổi, bây giờ chẳng còn là gì của nhau nữa.

Tôi bảo cậu cứ yên tâm đi, hòa thượng chạy rồi thì vẫn còn miếu, tiệm của tôi vẫn ở đây, hơn nữa còn Hưng lùn ở đây, tôi chạy đi đâu được.

Cuối cùng Trần Cẩu không nói gì được nữa mới thả cho tôi đi, tôi bắt một chiếc xe đến lò hỏa thiêu của Hồng Ngũ.

Lái xe vừa nghe bảo tôi muốn đến lò hỏa thiêu thì xanh cả mặt, đêm hôm lại có người đến nơi xúi quẩy như thế, nhưng ông ấy cũng không thể đuổi tôi xuống xe được, đành phải phi như bay, đến nơi rồi, ông ấy chạy đi còn nhanh hơn, vèo cái đã mất dạng.

Có cần phải thế không? Chỉ là đến lò hỏa thiêu thôi mà? Nhìn biển hiệu âm u trước mặt, tôi rùng mình, được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.