Chương 75: Anh hùng bàn phím

Cô nhóc Tô Tình này cực kỳ căm ghét tôi, cũng may là có Tô Vũ ở đây, không thì chắc tôi bị đập chết luôn, Tô Tình mà đánh người thì đúng không khác gì con cọp cái.

Để chuyển hướng chú ý của cô ta, tôi đành phải hỏi vài câu chủ đề khác.

"Ồ, hai người giống nhau thật đấy, làm thế nào để phân biệt được hẳn hai người ra vậy?" Tôi hỏi.

Trừ tính cách ra thì tôi thực sự không biết nên phân biệt hai chị em sinh đôi này như thế nào, nếu Tô Tình không mở miệng thì đúng y hệt nhau, không có điểm khác biệt gì cả.

"Hừ, ngu ngốc!" Tô Vũ ưỡn ngực lên: "Đồ đàn ông thối tha, thế này thì phân biệt được chưa?"

Tô Tình không nói thì tôi không để ý, cái này... ha ha, đúng là có thể phân biệt được rồi, xét về mức độ thì Tô Tình to hơn chị cô ta...

"Ấy, em à, phải chú ý chút chứ." Tô Vũ ngượng ngùng đập vai Tô Tình một cái, "Để anh Đường phải chê cười rồi."

Tôi nói không sao, tôi quen rồi, "tâm hồn" cô ấy đẹp, con gái mà.

"Chị nhìn anh ta đi, anh ta là đồ lưu manh, chị còn gọi anh ta là anh Đường làm gì." Tô Tình nghe ra, Tô Vũ thì không hiểu gì, rõ ràng là ngây thơ hơn Tô Tình rất nhiều.

Tô Tình không vui, nói chị gái cô ta ngây thơ như vậy, ở lại chỗ tôi chắc chắn sẽ bị lão lưu manh là tôi lợi dụng, cô ta vội vàng kéo chị mình đi.

Trước khi đi, tôi hỏi Tô Vũ sao cô ấy lại xuất hiện ở mộ hoàng bì tử? Cô ấy đến quá kịp thời, không thì tôi và Hưng lùn đều sẽ phải chết ở đó.

Tô Vũ nói là người phụ trách con đập mời cô ấy đến đó, bởi vì con đập đó quá nhiều việc kỳ lạ, đã có tin đồn ma quỷ từ lâu rồi, thế nên có người bỏ tiền ra mời cô ấy đến xem, không ngờ khi cô ấy đi qua khu mộ hoàng bì tử lại thấy trên đó còn có con quỷ dữ dội hơn.

Quay qua quay lại thì đụng phải chúng tôi, không biết là chúng tôi cao số hay là có duyên với Tô Vũ.

Tô Tình và Tô Vũ đi rồi, tiệm xăm yên ắng hẳn đi, Hưng lùn vẫn đang đi lục tìm cách liên lạc với Quách Nhất Đạt, tìm rất lâu rồi mà vẫn không tìm thấy. Nếu không tìm được, Đới Khiết Doanh kia mà đến đập tiệm thì ăn đủ.

Tôi lười để ý đến ông ta, vắt chéo chân cắn hướng dương uống trà, chờ vị khách tiếp theo.

Thế mà đến chiều có một người kết bạn wechat với tôi thật, còn kết bạn từ nhóm ra.

Năng lực nghiệp vụ của Hưng lùn cũng khá mạnh, ông ấy kéo một nhóm toàn là khách, ngày nào Hưng lùn cũng giải thích tác dụng và lợi ích của xăm quỷ trong nhóm, có một số người từng xăm quỷ phản hồi lại, cứ qua lại như thế, kiểu gì cũng có người cần, thế là có mối đến ngay.

Có điều vị khách này hơi đặc biệt, người đó như đám anh hùng bàn phím trên mạng, cầm bàn phím lên nói một tràng chất vấn, còn bảo tôi mà là lừa đảo thì chết cả nhà, hết cái này đến cái kia, còn nói mình có quen biết, tôi mà dám lừa thì chết chắc. Bộ dạng vô cùng hung hãn như thế, nếu không phải cách nhau cái màn hình thì tôi sẽ lột da anh ta luôn.

Tôi bảo anh có gì thắc mắc thì đích thân đến tiệm mà xem, xăm quỷ ngàn năm không lừa trên dối dưới, hiệu quả vô cùng chắc chắn, anh hỏi qua điện thoại mà hỏi hết cái nọ đến cái kia, cái gì nên trả lời thì tôi cũng đã trả lời rồi, anh không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa.

Một lúc lâu sau anh ta mới đồng ý, nói buổi tối sẽ đến tiệm tôi xem thử.

Đến tầm tám giờ tối, đột nhiên có một người thanh niên gầy guộc đến ngoài cửa, anh ta đeo cặp mắt kính, người co rúm lại như con chim cút, trông thấy tôi thì tỏ ra rụt rè lắm.

Anh ta nói anh ta tên Phan Tiến, trưa nay chính là anh ta kết bạn với tôi. Khi nói chuyện, tiếng anh ta bé xíu, khác hẳn với khí thế hùng hổ khi nói chuyện trên mạng.

Mẹ nó chứ, đúng là anh hùng bàn phím, ngoài đời thì vâng vâng dạ dạ, gặp người lạ còn không dám ngẩng đầu lên, trên mạng thì hùng hùng hổ hổ!

Tôi mời anh ta vào trong, sau đó hỏi anh ta vì sao lại muốn xăm quỷ?

Phan Tiến đẩy kính, vẫn nói rất nhỏ, khác hẳn với lúc làm anh hùng bàn phím.

Phan Tiến nói, anh ta có một hôm lên mạng chửi nhau với người ta, ban đầu đối phương muốn hẹn ra ngoài đánh nhau một trận nhưng Phan Tiến nào dám, ngoài đời anh ta như thế kia cơ mà?

Thế là anh ta chửi tiếp, nhưng không dám gặp mặt ngoài đời, còn to mồm đối phương có giỏi thì lần theo dây mạng mà sang đánh anh ta đi!

Nhưng không ngờ rằng đối phương lại đáp một chữ "được", cứ chờ đó cho bố mày.

Phan Tiến cười, nói nếu mày mà lần theo dây mạng sang đây được thì anh ta sẽ ăn mười bãi phân, làm thành hamburger ăn luôn, còn phát sóng trực tiếp nữa.

Người kia lại đáp một chữ "được", sau đó không thấy hồi âm gì nữa, cho dù Phan Tiến có nói gì cũng không phản ứng, hình như offline rồi.

Phan Tiến tưởng mình đã thắng nên cười đắc ý lắm, nhưng chuyện này lại kỳ dị đến mức anh ta tê dại cả da đầu.

Buổi tối đi ngủ, đột nhiên Phan Tiến tỉnh dậy, kỳ lạ là tự nhiên máy tính trong phòng anh ta tự động bật máy, ánh sáng trắng phát ra từ màn hình rọi lên giường anh ta. Anh ta thắc mắc vì trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ máy tính dính virus rồi?

Phan Tiến bò dậy định xem thử thì đúng lúc này, anh ta phát hiện ra có một người đang treo trên dây mạng nhà anh ta.

Người đó mặt trắng bệch, là một người đàn ông trạc tuổi anh ta, cơ thể của người đó rất kỳ lạ, có thể đu trên dây mạng một cách rất nhẹ nhàng.