Chương 74: Kết thúc

Lời Dương Mỹ nói khiến chúng tôi chấn động, những tưởng sự xuất hiện của Trương Hiểu có thể khiến tình hình thay đổi, nhưng cô ta vẫn không thể buông bỏ được oán niệm.

Giết hết người trong làng đã trở thành chấp niệm lớn nhất của cô ta!

"Cô muốn ôm Trương Hiểu không?" Tô Vũ bên cạnh bỗng hỏi.

Dương Mỹ sững sờ, sau đó gật đầu lia lịa, cô ta nói muốn chứ, nằm mơ cũng muốn, anh Hiểu là người cô ta yêu nhất, cô ta muốn được ôm Trương Hiểu, dù có bắt cô ta tan thành mây khói cũng được.

Tô Vũ nói tiếp: "Nếu cô muốn ôm Trương Hiểu thì phải buông bỏ đồ đao, cô không tan được oán niệm thì không thể ôm Trương Hiểu đâu."

Dương Mỹ ngẩn người, cô ta nhìn bùa chú quanh miệng giếng, biểu cảm không rõ ràng, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, âm hồn của Trương Hiểu bắt đầu lấp lóe, tối dần đi như sắp tan biến đến nơi.

"Tiểu Mỹ, phải hạnh phúc nhé!" Trương Hiểu mỉm cười, âm hồn bắt đầu từ từ biến mất.

"Dì Mỹ, quay đầu đi, chú hai không muốn nhìn dì như thế này đâu, buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật!" Lão Trương nhìn chú hai từ từ nhạt nhòa, rồi lại nhìn Dương Mỹ đã hóa thành lệ quỷ, ông ta đầm đìa nước mắt, có lẽ người đau khổ nhất vẫn là ông ta!

"Không được, em muốn ôm anh, đừng đi, cho dù thế nào, em cũng muốn được ôm lấy anh lần cuối cùng." Dương Mỹ nhìn Trương Hiểu đang từ từ biến mất, bắt đầu cuống lên.

"A..."

Dương Mỹ ngửa đầu lên hét dài một tiếng đáng sợ, tôi nhìn thấy một luồng khói đen lao lên trời, sau đó tướng quỷ của Dương Mỹ biến mất, cô ta hóa thành cô gái nhà bên xinh đẹp ngọt ngào.

Phù chú trên thành giếng đều biến mất, luồng ánh sáng vàng như đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình, không còn sáng lên nữa.

Dương Mỹ mặc một bộ đồ trắng sạch sẽ, chầm chậm bước ra khỏi giếng, lúc này cô ta đã không còn chút oán khí nào, sát khí cũng biến mất, chúng tôi cũng không còn sợ cô ta nữa.

"Anh Hiểu!" Dương Mỹ rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng được nhào vào lòng Trương Hiểu.

Nhưng tiếc rằng lúc này âm hồn của Trương Hiểu đã biến mất, Dương Mỹ lao vào không trung.

"Tiểu Mỹ, phải hạnh phúc nhé!" m hồn của Trương Hiểu lại nói thêm một câu, cuối cùng biến mất, hình xăm hoa bỉ ngạn trên người lão Trương cũng nhạt đi, điều kỳ lạ là lá trên đó đã rụng hết, nhưng hoa lại nở bung như đang sống. Trừ tôi ra, Hưng lùn và Tô Vũ đều vô cùng ngạc nhiên.

"Anh Hiểu..." Dương Mỹ ngồi ngẩn ngơ trên mặt đất, tay đỡ lấy những chấm sáng còn sót lại sau khi âm hồn tan biến, "Em xin lỗi..."

Cuối cùng Dương Mỹ mỉm cười, nụ cười đã buông bỏ tất cả, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trời, hóa thành một luồng khói đen rồi biến mất.

Suy cho cùng vẫn chỉ còn nuối tiếc, người có tình không thể về bên nhau, đến cái ôm cuối cùng cũng không thể hoàn thành, nhưng Dương Mỹ đã từ bỏ rồi, chuyện mộ hoàng bì tử cũng trở thành quá khứ.

Sự việc thay đổi quá nhanh, đến tôi cũng không đoán được rằng sẽ kết thúc như vậy, còn tưởng Dương Mỹ ra ngoài rồi sẽ đại khai sát giới, bởi vì đến cái ôm cuối cùng cũng không thể hoàn thành, có lẽ cô ta đã thực sự nhìn thông suốt rồi.

Sau khi Dương Mỹ biến mất, Tô Vũ đột nhiên trợn ngược mắt ngất xỉu, tôi vội vàng cõng cô ấy xuống núi, nhưng kỳ lạ là lão Trương không đi theo, chúng tôi đến rìa quốc lộ rồi mới phát hiện ông ta và con hoàng bì tử kia vẫn ở lại trên núi.

Sau khi về đến tiệm xăm, tôi gọi Tô Tình đến rồi bảo cô ta băng bó vết thương cho Tô Vũ. Dù gì cũng là vết thương do quỷ gây ra, Hưng lùn nói miệng vết thương có âm khí, bác sĩ không xử lý được nên không đưa đến bệnh viện.

Sau khi Tô Tình đến, cô ta dùng bùa và đủ thứ nữa để xử lý vết thương cho Tô Vũ, cuối cùng mới băng bó lại.

Sáng hôm sau, tài khoản của tôi có thêm một trăm năm mươi nghìn tệ do lão Trương gửi đến, ông ta đã thực hiện lời hứa, nhưng ông ta không đến tiệm tôi. Tận mấy năm sau tôi mới gặp lại ông ta trên một con phố, mắt ông ta vô thần, ông ta ngồi xổm trên phố ăn xin, cười hềnh hệch như kẻ ngốc, cũng không còn nhận ra tôi.

Tôi biết đây đã không còn là lão Trương nữa, có lẽ... ông ấy cũng đi rồi, sống thêm ba mươi năm thực ra cũng là chịu khổ thêm ba mươi năm, người này có lẽ chính là đứa con trai ngốc của trưởng làng.

Tôi không nói gì, chỉ để hai trăm tệ vào bát của ông ta rồi bỏ đi, còn về con hoàng bì tử kia, tôi không còn nghe được tin gì về nó nữa, có lẽ nó ở lại ngọn núi đó mãi mãi rồi.

Quay về hiện tại, sau khi Tô Vũ tỉnh, nhìn bông băng và bộ quần áo mới trên người mình, cô ấy vô thức ôm chặt lấy bản thân, mặt đỏ bừng lên.

"Anh Đường, tối qua... là anh xử lý vết thương cho tôi à?" Tô Vũ hỏi một cách ngượng ngùng.

Tôi muốn trêu cô ấy nên nói phải, chỗ tôi còn ai nữa đâu, Hưng lùn tay chân ngắn tũn, cũng không thể để ông ấy làm được chứ?

Tô Vũ cúi đầu xấu hổ nhưng lại nói với tôi: "Cảm ơn anh Đường, vất vả cho anh rồi! Có điều bộ đồ này trên người tôi..."

"Là tôi thay đấy, chịu thôi, bộ đồ kia của cô toàn là máu không." Tôi tiếp tục nói bậy, chỉ vì muốn xem phản ứng của cô ấy.

"Thế..." Mặt Tô Vũ càng đỏ hơn, "Thế có phải anh Đường đã nhìn..."

"Ừ, nhìn thấy hết rồi, cũng không còn cách nào khác mà..."

"Nhìn cái bà mẹ anh chứ nhìn, cái con chuột chết tiệt này, dám trêu chị tôi à." Tô Tình xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào, cô ta đạp mạnh vào mông tôi, suýt nữa là tôi ngã sấp mặt.

Mẹ kiếp rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra mà sao tính cách khác nhau thế nhỉ, cú đạp đó suýt nữa là tiễn tôi về tây thiên luôn rồi, đạp rõ là mạnh chứ.

"Đừng nghe anh ta nói linh tinh, tối qua là đích thân em làm, bộ đồ này cũng là của em, chị không nhận ra à?" Tô Tình lườm tôi như muốn giết tôi đến nơi.

Bây giờ hai chị em ngồi với nhau mới thấy đúng là như đúc từ một khuôn ra, nếu không phải tính cách khác biệt quá lớn, tôi thực sự không phân biệt được là ai với ai. Quan trọng là cả hai người đều xinh như hoa như ngọc, nếu buổi tối có thể trái ôm phải ấp thì có chết cũng đáng.

Tiếc rằng tôi số khổ, đáng lẽ tôi cũng có một đôi song sinh, hu hu, ông trời, ông là đồ khốn nạn.

"Em à, sao có thể đối xử với anh Đường thô lỗ thế, nhờ có hình xăm của anh Đường nên chúng ta mới có thể thoát khỏi vận rủi mà." Tô Vũ nói.

Tô Tình là tối nào cũng nằm mơ một cơn ác mộng giống hệt nhau, tôi xăm hình Thực Mộng Mô cho cô ta, Tô Vũ thì bị nguyền, không thể ra nắng, tôi bèn xăm Đồng tử ba mắt cho cô ấy, vấn đề của hai cô gái đều được tôi giải quyết hoàn hảo.

"Nhờ cái gì chứ, anh ta thu tiền rồi còn gì, hừ, con chuột chết tiệt này còn định bắt em cung kính lễ phép à, ban nãy anh ta còn định trêu chị đấy." Tô Tình hừ lạnh.

Tôi vội vàng giải thích: "Ấy, cô hiểu nhầm rồi, tôi chỉ đùa cô Tô Vũ chút thôi."

"Ôi chao, gọi chị tôi thì cô Tô Vũ, gọi tôi thì gọi con cọp cái, anh đúng là thiếu đòn mà." Tô Tình vung nắm đấm lên định đánh tôi nhưng lại bị Tô Vũ cản lại.

"Em à, không được vô lễ, có thế nào thì em cũng là con gái mà." Tô Vũ ngăn cản.

"Hứ!" Tô Vũ giậm chân, trợn ngược mắt lên vì tức giận, nhưng đang ở trước mặt Tô Vũ nên cô ta không dám làm gì.

"Chờ chị tôi đi rồi, xem tôi có làm thịt anh không." Tô Vũ lẩm bẩm.