Tôi còn tưởng Tô Vũ đánh lén Dương Mỹ, khiến con quỷ đó bị thương nặng rồi là có thể thu phục được, cho dù không thắng được thì có lẽ cũng đánh ngang sức, nhưng không ngờ Tô Vũ lại lên với cơ thể toàn máu như thế này.
Quỷ hồn của Dương Mỹ này thực sự rất đáng sợ, thảo nào vị cao tăng kia cũng không làm gì được, chấp nhận bỏ mười năm tuổi thọ mới có thể phong ấn được cô ta.
"Đi nào, oán khí của thứ đó quá nặng, trừ phi sư phụ hoặc đại sư huynh đến, không thì chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ." Tô Vũ lên rồi nói với chúng tôi.
"Chạy, chạy, chạy mau!" Hưng lùn vội vàng thắt chặt quần lại, chuẩn bị tư thế chạy trốn sẵn.
Phong ấn của cái giếng đó chưa bị phá vỡ, muốn chạy thì chắc chắn vẫn kịp, nhưng đúng lúc này, lão Trương dừng lại, ông ta chỉ vào bên cạnh và nói: "Chú hai, chú hai đến rồi!"
Mẹ kiếp, không phải chứ? Gọi cả đêm, sớm không ra muộn không ra, cứ phải đúng lúc này thì ra.
Nhưng lão Trương không nói dối, hình xăm của ông ta phát ra một luồng sáng kỳ lạ, sau đó dừng lại ở vị trí không xa. Lúc này chúng tôi nhìn thấy một bóng người mờ ảo đứng trong ánh sáng, gần như trong suốt, nếu không có luồng sáng đó thì chắc là không ai nhìn thấy được.
" m hồn?" Tô Vũ hơi ngạc nhiên, "Không thể nào, âm hồn không thể gọi ra được, cũng không thể nhìn thấy được."
Lúc này cô ấy nhìn chằm chằm vào hình xăm bỉ ngạn hoa trên người lão Trương, vẻ mặt vô cùng thắc mắc: "Quả nhiên xăm quỷ rất thần kỳ, đây đã là lần thứ hai làm điên đảo nhận thức của tôi rồi."
Lần đầu tiên điên đảo nhận thức chắc là lần tôi xăm cho cô ấy, Đồng tử ba mắt.
Trùng hợp là lúc này Dương Mỹ cũng đuổi theo ra, cô ta xõa tóc, nằm bò trên miệng giếng như nhện, ánh sáng vàng kia lại sáng lên, nhưng lần này Dương Mỹ không bị đánh xuống dưới, cô ta cũng không ra ngoài được, tôi biết phong ấn đã sắp phá rồi, chỉ còn lại chút sức mạnh cuối cùng mà thôi.
"Oa..."
Dương Mỹ phát ra tiếng gào ghê rợn, cả ngọn núi bỗng run lên, mỗi ngôi mộ đều đang run rẩy như xác chết dưới đó đều sợ hãi cô ta.
"Tạm thời không cần sợ, ít nhất phong ấn này vẫn có thể chống được một hai tiếng nữa." Tuy Tô Vũ nói vậy nhưng thanh kiếm gỗ đào vẫn chắn trước người, bùa thì kẹp ở đầu ngón tay.
Cũng may người đến là Tô Vũ, nếu là Tô Tình thì chắc đã chết chung với bọn tôi ở đây rồi, tuy không đánh lại được nhưng Tô Vũ vẫn khá là mạnh.
"Tiểu Mỹ." Đột nhiên bóng người mờ ảo bên cạnh gọi một tiếng, đó chính là âm hồn của Trương Hiểu.
Dương Mỹ bỗng rùng mình, tóc cô ta bắt đầu hạ xuống, che khuôn mặt quỷ dữ tợn lại.
"Con ranh kia, mi lại giở trò phải không?" Dương Mỹ không tin, quay sang hằn học nói với Tô Vũ.
"Ai giở trò chứ, đây thực sự là hồn của Trương Hiểu, chẳng lẽ cô không nhận ra à?" Tôi nói.
"Anh Hiểu..."
Giọng Dương Mỹ lại trở nên dịu dàng, cô ta nhìn âm hồn của Trương Hiểu, cơ thể dần dần từ tư thế bò bằng bốn chân quái dị về thành đứng thẳng, như đang bay lơ lửng trên miệng giếng.
"Tiểu Mỹ, sau này anh sẽ cưới em về, được không?" m hồn của Trương Hiểu bỗng nói.
Tôi cau mày, hỏi nhỏ Hưng lùn rằng hồn này bị gì à? Sao nói chuyện cứ như cái máy thế?
Hưng lùn nói âm hồn không phải linh hồn thực sự, thực ra chỉ là một số ký ức, nguyên lý giống như băng ghi hình vậy, những gì Trương Hiểu nói đều là lời mà ngày trước ông ấy từng nói.
Thế thì chết rồi, những thứ này thực sự có thể chạm đến trái tim của Dương Mỹ, nhưng như vậy có siêu độ được cô ta không? Mẹ kiếp một cuộn băng ghi hình có thể giải quyết được oán khí trong lòng cô ta không? Tôi còn tưởng âm hồn này có tác dụng gì, có khi nào cao tăng kia tính sai rồi chăng.
Nếu xăm quỷ không có tác dụng, cao tăng kia bảo tìm tôi là sai rồi.
"Ừ, được chứ, em nằm mơ cũng muốn, nằm mơ cũng muốn... Anh Hiểu, hu hu, dù sống dù chết, chúng ta cũng phải ở bên nhau nhé." Dương Mỹ bỗng khóc òa lên, có điều tiếng khóc của quỷ hồn rất chói tai, rất kỳ dị, Tô Vũ bảo chúng tôi bịt tai lại, không thì có thể sẽ chảy máu thất khiếu.
Tiếng khóc của oán quỷ vô cùng lợi hại, người bình thường không thể nghe được, có một số quỷ có thể dọa người chết khiếp hoặc mê hoặc người ta bằng âm thanh.
Dương Mỹ xúc động, định chạy đến ôm lấy Trương Hiểu, nhưng phong ấn vẫn chưa bị phá bỏ, cô ta cứ nhào ra trước là bị bật trở về.
"Thả ta ra, anh Hiểu, anh Hiểu..." Dương Mỹ la hét, vùng vẫy nhưng vẫn không tác dụng. Tô Vũ nói rồi, phong ấn này ít cũng có thể chống đỡ được khoảng một tiếng nữa.
"Tiểu Mỹ, em vẫn mãi tốt bụng như thế, xinh đẹp như thế. Em là người con gái anh yêu nhất, anh mong rằng em mãi mãi không thay đổi." Trương Hiểu lại nói một câu, có điều vẫn rất cứng nhắc như đoạn băng phát lại, Hưng lùn không nói sai, âm hồn này hoàn toàn không có ý thức, chỉ là một sợi ký ức mà thôi.
Nhưng câu nói này ảnh hưởng rất lớn đến Dương Mỹ, cô ta sững sờ, sau đó nói một cách hổ thẹn: "Em xin lỗi, anh Hiểu, em không còn là người con gái anh yêu nhất nữa rồi, em xin lỗi, em không thể, đôi bàn tay em đã nhuốm đầy máu tươi rồi."
"Dì Mỹ, quay đầu đi, ba mươi năm rồi, cháu xin dì, đừng tiếp tục tạo sát nghiệp nữa. Những gì đã qua rồi thì cứ để nó qua đi!" Lão Trương bỗng nhào đến quỳ xuống đất, nói với Dương Mỹ.
Dương Mỹ sững sờ, ngơ ngác nhìn lão Trương đang quỳ dưới đất, mười mấy giây sau mới nói: "Cậu là Trương Hoành?"
Trương Hoành đã đổi vào thể xác của tên ngốc, tất nhiên Dương Mỹ không nhận ra ngay được.
Lão Trương gật đầu điên cuồng, sau đó tiếp tục khuyên Dương Mỹ đừng làm ác nữa.
Lúc này Dương Mỹ nhìn hai bàn tay mình, cô ta run run, nói khẽ: "Nhưng ta không cam tâm, ta không buông bỏ được thù hận, ta muốn giết hết bọn chúng, bọn chúng đáng chết, tưởng trốn được ba mươi năm là có thể sống thoải mái sao? Không đâu, ta oán, không ai được sống hết, bọn chúng không xứng sống tiếp!"