Lưỡi Dương Mỹ quấn chặt lấy cổ Tô Vũ như sợi dây chun, như muốn thít cổ Tô Vũ đến chết.
"Mượn phép hỏa thần Chúc Dung, thiên hỏa tru tà!"
Tô Vũ bình thản quát lên, tấm bùa vàng trên đầu ngón tay lập tức hóa thành một con rắn lửa, đốt cháy cái lưỡi của Dương Mỹ thành hai nửa.
"Anh đi đi, tôi sẽ đối phó với cô ta." Tô Vũ bảo tôi.
"Cô vất vả rồi." Tôi nói xong bèn vội vàng trèo lên miệng giếng, tôi không biết bắt quỷ, có ở lại cũng không có tác dụng gì, thà chạy trước còn hơn.
"Lừa ta rồi mà còn muốn đi, nằm mơ." Dương Mỹ gầm lên, mái tóc dày lập tức hóa thành những con rắn đáng sợ, sau đó chúng lao thẳng về thành giếng, đuổi theo tôi.
Tôi giật thót, trèo nhanh hơn, Tô Vũ thì rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra rồi chém rụng vô số con rắn đen đang bò trên thành giếng.
Số rắn đen đó rơi xuống đất, giãy giụa một hồi, chúng không biến về thành tóc mà biến thành vô số con dòi ghê tởm.
Tôi không dám nhìn thêm, dùng hết sức lực toàn thân để trèo lên miệng giếng, khi sắp đến nơi, Hưng lùn và lão Trương ở phía trên vươn tay về phía tôi, tôi mượn lực nhảy ra ngoài.
Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng ra được rồi, dưới giếng vừa đáng sợ vừa bức bối, còn suýt nữa là bị nữ quỷ "ăn thịt", chuyện này kể ra cũng xấu hổ.
Bên ngoài trừ lão Trương và Hưng lùn ra thì còn có một tấm da người và một con chồn, con chồn đó đang kêu chít chít nhưng bị trói nghiến lại, muốn nhúc nhích cũng khó, mắt còn bị một tấm bùa màu vàng che mất.
Lão Trương nói ban nãy có một cô gái đến, chẳng mấy chốc đã giải quyết được Tiểu Hoàng, còn dùng bùa che mắt Tiểu Hoàng lại, cô ấy nói mắt nó rất tà, không được nhìn, không thì sẽ trúng chiêu.
Quả nhiên đạo hạnh của Tô Vũ cao hơn hẳn Tô Tình, con chồn này hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng không biết cô ấy có đấu được với con ác quỷ dưới giếng không, theo lý mà nói thì nhát kiếm ban nãy đã làm Dương Mỹ bị thương rồi, cơ hội thắng của Tô Vũ rất lớn.
Dưới giếng không ngừng phát ra tiếng đánh nhau, từng luồng âm phong cuộn lên từ đáy giếng, nhưng Tô Vũ mãi vẫn chưa lên.
Lúc này tôi lại gần con chồn, đá nó một cái rồi hỏi nó có nói được không.
Nó lại kêu thêm mấy tiếng, rõ ràng là không nói được, hay là nó phải khoác da người lên mới nói được? Đạo hạnh của nó cũng không quá cao, còn kém xa hoàng đại tiên thực sự. Ở phía bắc có lời đồn hoàng đại tiên hóa thành mỹ nam đi quyến rũ các cô gái, trộm về dùng xong thì ăn thịt, không thích trộm gà, thế nên không ai dám đắc tội với hoàng đại tiên, bái được thì cứ bái.
Tôi bảo Hưng lùn phủ lại tấm da người lên mình nó nhưng đừng cởi trói ra, càng không được gỡ tấm bùa, tôi có lời cần hỏi nó, có một việc có lẽ nó sẽ biết.
Tuy Hưng lùn thắc mắc nhưng vẫn làm theo, quả nhiên, con hoàng bì tử kia có thể nói được rồi.
"Thả ta ra, thả ta ra!" Con chồn kêu la không ngừng.
"Đừng có ồn, còn ồn ào nữa là giờ ta làm thịt mi đem nhắm rượu đấy." Tôi lại đá nó một cái, lúc ấy nó mới im, nhưng người thì vẫn giãy đành đạch, chỉ tội là không có tác dụng gì, cái dây thừng kia vừa to vừa cứng, dù có trói một con hổ thì cũng không giãy ra nổi.
"Nói cho ta biết, ông ta..." Tôi chỉ vào lão Trương rồi hỏi: "Có phải đứa con trai ngốc của trưởng làng không?"
Con chồn đột nhiên dừng giãy giụa, bất động và cũng không nói gì nữa. Lão Trương lại rất kích động, ông ta túm lấy cổ áo tôi mà chửi: "Ý cậu là gì hả?"
Tôi giãy ra rồi hỏi ngược lại: "Ông nói cho bọn tôi biết, ông họ Trương, ông bảo bọn tôi gọi ông lão Trương là được, thế rốt cuộc tên ông là gì?"
"Tôi tên... tôi tên... Ôi, đầu tôi đau quá, tôi tên là gì? Chú hai tôi họ Trương, chú ấy tên là Trương Hiểu, thế thì có lẽ tôi cũng họ Trương, nhưng mà Trương gì?" Lão Trương đột nhiên ôm đầu lắc điên cuồng, cảm giác như đầu ông ta rất đau, nhưng bản thân ông ta còn không biết mình tên là gì.
"Còn nữa, ông nói với bọn tôi rằng năm nay ông hơn ba mươi tuổi, nhưng trông ông rõ ràng đã hơn bốn mươi rồi, thậm chí còn có cảm giác như gần năm mươi nữa, có già trước tuổi cũng không lố đến mức này." Tôi nói tiếp.
Lão Trương ngẩn người, ông ta ngơ ngác rồi không ngừng hỏi rốt cuộc mình là ai? Ông ta ôm đầu la hét như muốn giảm bớt cơn đau.
Nhưng không có tác dụng gì, ông ta vẫn không nhớ ra được, ông ta không thể trả lời được câu hỏi của tôi.
"Cậu tên Trương Hoành." Con chồn bỗng nói.
Lão Trương nghe vậy thì dường như nhớ ra, ông ta mừng rỡ nói với tôi: "Đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi tên Trương Hoành, ha ha, tôi nhớ ra rồi."
"Sai, không phải ông nhớ ra mà là nó nói cho ông nghe." Tôi chỉ vào con chồn và nói.
Lão Trương đang hớn hở lại xụ mặt xuống, ông ta còn ngơ ngác hơn tôi.
"Nói đi, chắc chắn mi biết chuyện gì." Tôi lại đá con chồn, có điều lần này đá rất nhẹ, bởi vì con chồn đã không còn giãy giụa và cứng đầu nữa.
Khoảng một phút sau, con chồn thở dài rồi kể lại sự tình.
Hóa ra lão Trương đã chết từ lâu rồi, sau khi chú hai Trương Hiểu của ông ta chết, ông ta vốn định cứu Dương Mỹ ra, nhưng bị đứa con trai cả của trưởng làng phát hiện, anh ta bắt lão Trương ra sông rồi ấn đầu xuống nước để trừng phạt, nhưng cái tên đó không biết nặng nhẹ, dìm chết lão Trương.
Trùng hợp buổi tối hôm đó Dương Mỹ hóa thành lệ quỷ giết cả nhà trưởng làng, chỉ chừa lại đứa con trai ngốc.
Tên ngốc đó đã không đủ ba hồn rồi, tuy không bị giết nhưng bị dọa cho hai hồn còn lại cũng không nhập được vào thể xác nữa.
Lúc này con chồn bèn hi sinh một nửa pháp lực và hai mươi năm tuổi thọ, nghịch thiên cải mệnh, đẩy hai hồn của lão Trương đã chết vào cơ thể của tên ngốc.
Chỉ đẩy được hai hồn là vì lão Trương đã mất âm hồn, không tìm về được nữa, đó là hồn chứa ký ức nên lão Trương không nhớ được quá khứ, có một số chuyện không thể nào nhớ lại được. Ông ta đã quên mất hình dạng cũ của mình, cả tên và chuyện mình đã chết.
Lão Trương bây giờ linh hồn vẫn là của bản thân, nhưng thể xác thì là của đứa con trai ngốc của trưởng làng, lão Trương thực sự đã chết từ lâu rồi.
Chúng tôi nghe xong đều há hốc miệng, đến lão Trương cũng há hốc nhưng không nói được gì, không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện này quá kỳ lạ, lại còn được nói ra từ miệng con chồn giảo hoạt, có tin được không?
Tôi suy nghĩ mấy phút rồi tin lời nó nói, chưa xét chuyện nó không có lý do để bịa ra một câu chuyện như vậy để lừa chúng tôi, chỉ cần kết nối tất cả những chuyện kỳ lạ lại vào với nhau là có thể biết được rằng con chồn không nói dối.
Lão Trương đã chết rồi, nhưng linh hồn vẫn là của ông ta, còn thể xác là của đứa con trai ngốc của trưởng làng, vậy thì tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích, bao gồm cả tuổi tác.
Chuyện này quá chấn động đối với lão Trương, ông ta nhất thời không thể chấp nhận được ngay, tôi vội vàng bảo ông ta: "Tôi biết vì sao ông không gọi được hồn chú hai ông rồi, đó là vì ông hoàn toàn không phải là cháu của ông ấy, đổi cách gọi đi, đừng gọi chú hai nữa, gọi Trương Hiểu, nhanh!"
Có hình xăm bỉ ngạn hoa thì vẫn có thể thông linh chiêu hồn, chỉ có điều không có tác dụng bằng người thân chiêu hồn, nhưng cho dù thế nào thì vẫn phải thử xem sao. Tô Vũ ở dưới kia chưa chắc đánh thắng được, với tình hình hiện giờ, Trương Hiểu rất quan trọng với Dương Mỹ, nếu có thể gọi được hồn ông ấy lên thì có lẽ sẽ giải quyết được.
Lão Trương không biết có chấp nhận được những gì con chồn vừa nói không, nhưng ông ta nghe lời tôi nói, ông ta bắt đầu gọi tên Trương Hiểu quanh khu mộ hoàng bì tử.
Đúng lúc này, một thanh kiếm gỗ đào bay lên nằm ngang miệng giếng, sau vài tiếng lẹp bẹp, Tô Vũ nhảy vọt từ bên dưới lên, sau đó cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, nhảy ra khỏi miệng giếng.
"Mau đi đi, con quỷ này lợi hại lắm, cô ta đã bị thương rồi mà tôi vẫn không đánh lại được." Khắp người Tô Vũ toàn là máu, cô ấy nhảy lên rồi nói.